Diệu Diệu rất muốn rất muốn tách hai người họ ra, may mà Bạch Lập Nhân cũng không có thói quen ngồi gần, luôn giữ khoảng cách nhất định với đối phương.
Đỗ San San dù mặt dày thế nào cũng không thể phản đối, vội vàng bày đồ ăn tinh xảo, xếp từng món từng món trước mặt anh.
"Lập Nhân, em nhớ hồi còn đi học, mỗi lần người nào tan học trước đều ra quán nước gần trường chờ người còn lại." Đỗ San San đột nhiên cảm thán nhớ lại chuyện cũ.
Động tác chuẩn bị cầm đũa của Bạch Lập Nhân đột nhiên khựng lại.
"Lập Nhân, em nhớ khi đó anh đối xử với em rất tốt, có khi anh chờ em những hai tiếng, cũng không hề tức giận, đúng không?"
Đúng vậy, tốt lắm.
Diệu Diệu trề môi lẩm bẩm.
Khi đó, chính mắt cô còn nhìn thấy cảnh họ thân mật hẹn nhau ở cổng trường.
Thật đáng ghét, già rồi còn nhắc lại chuyện đã qua làm gì.
Thật là buồn cười, trong cái vở kịch đã qua này, bản thân Diệu Diệu ngay cả một người qua đường Giáp cũng không phải.
Là chuyện tình ngọt ngào, là chuyện tình ngọt ngào của bọn họ! Hừ!
"Cũng không có gì, cô cũng thường xuyên chờ tôi mà." Anh lạnh lùng đáp.
Bạch Lập Nhân không nhìn thấy vẻ mặt Diệu Diệu đang giận dỗi ngồi chồm hỗm một bên.
Hiện tại, bên cạnh anh, một trái một phải, một là người yêu cũ, một là người phụ nữ anh thích.
Thời niên thiếu, giờ lên lớp của anh tương đối nhẹ nhàng, đúng là thường xuyên vừa chờ San San, vừa học bài.
Tính tình anh không tốt, thế nhưng đối với bạn gái vẫn luôn cố gắng nhẫn nại.
Khi đó, mỗi khóa khác nhau nên giờ học mỗi ngày cũng không thể giống nhau, thời còn đi học, đơn thuần như thế, làm gì nghĩ đến chuyện hẹn hò buổi tối gì đó, lúc nào cũng hẹn nhau cùng tan học, anh cho rằng giúp đỡ San San một chút trong chuyện học hành đã là điều đặc biệt dành cho người mình yêu.
"Quên đi những chuyện không vui, chỉ nhớ đến những hồi ức tốt đẹp thôi, được không anh?" Đỗ San San cầu xin.
"Chuyện đã qua, tôi cũng không còn nhớ nữa." Bạch Lập Nhân mỉm cười, vẻ mặt khách khí, có chút lạnh lùng.
Thành thật mà nói, anh không có thói quen giao tiếp với phụ nữ, đối với phụ nữ, bình thường anh chỉ có hai nét mặt, một là dùng vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo để đối mặt với đối phương, khiến họ khó chịu, thứ hai là vẻ mặt vừa không thể xé rách mối quan hệ, vừa cố gắng càng xa cách càng tốt.
Đối với Đỗ San San, bây giờ anh chỉ có thể dùng khuôn mặt thứ hai.
Đây không phải là lần đầu anh từ chối San San, nhưng không ngờ đối phương lại có ý chí kiên định như thế.
"Khi đó, không phải là không tin, chỉ vì quá thích anh, thích đến nỗi không đủ bình tĩnh để phân tích sự việc!" Đỗ San San cuống cuồng giải thích.
Nhưng Bạch Lập Nhân chỉ lắc đầu, "Không, nếu cô đã chấp nhận tin tường một người thì sẽ không cần đến thứ gọi là năng lực phân tích."
Tuy rằng có thể do anh là người quá cố chấp, nhưng quả thực bọn họ không thể tiếp tục được nữa.
Hai người đã cách nhau quá xa, nếu cô nói những lời này vào năm đầu tiên hoặc năm thứ hai xa cách, thì có lẽ bây giờ bọn họ cũng không chia tay như vậy.
Anh không phải là người đàn ông hay thay đổi.
Thế nhưng.
"Lập Nhân, lẽ nào chúng ta ngay cả một cơ hội để tiến triển cũng không có?" Đỗ San San nóng nảy: "Chúng ta đã từng thích nhau như thế, chẳng lẽ bây giờ một cơ hội quay lại quá khứ cũng không được?!"
Không thể nào!
Bạch Lập Nhân theo bản năng muốn thốt ra câu từ chối.
Nhưng...
Có lẽ ở phương diện khác, thật ra vẫn còn tốt hơn việc hẹn hò với một người phụ nữ xa lạ, thay vì phải làm quen từ đầu, không bằng cùng với người mình quen thuộc, như vậy việc tiến thêm bước nữa cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
Bây giờ không có gì quan trọng hơn chuyện giúp Diệu Diệu hồi hồn.
Anh trầm mặc.
Bạch Lập Nhân không cự tuyệt!
Diệu Diệu thấp thỏm nhìn anh.
Sự trầm mặc của Bạch Lập Nhân khiến Diệu Diệu bi thương, đổi lại, người phụ nữ kia lại vui như mở cờ trong bụng.
Vì anh không từ chối nên Đỗ San San nghĩ mình có cơ hội, cười cười: "Lập Nhân, đói bụng chưa, mau ăn cơm tối đi."
Cô ta vội đưa đôi đũa đến trước mặt anh.
Diệu Diệu nhìn chằm chằm vào đôi đũa, dường như muốn dùng ánh mắt bẻ đôi nó ra, miệng lẩm bẩm tức giận: "Không được hẹn hò với cô ta, cô ta đang lừa gạt anh đó!" Trái tim cô bây giờ đang rất hoảng loạn, sợ rằng anh cứ thế mà gật đầu.
Biết rõ Đỗ San San không thể nghe được giọng Diệu Diệu, thế nhưng cô vừa dứt câu, Bạch Lập Nhân không hiểu sao lại thấy khẩn trương.
"Làm ơn dẹp sự quan tâm của cô qua một bên đi, lập tức cút về chỗ cho tôi!" Anh dùng tay đẩy đầu cô ra, môi khẽ mấp máy cảnh cáo.
Cái cô này sao vẫn ngồi ì ở đây không chịu đi? Ánh mắt cô nhìn Đỗ San San rõ ràng có địch ý muốn đề phòng, chẳng lẽ bị cô ta tổn thương tới mức này?
Được rồi, anh sẽ nhanh chóng tìm cách đuổi Đỗ San San đi.
"Anh Lập Nhân, anh đang làm gì thế?" Đỗ San San nghi ngờ hỏi.
"Không có gì." Bạch Lập Nhân lập tức thu tay về.
Tay của anh chỉ có thể xuyên qua cơ thể Diệu Diệu, cô không muốn đi thì chẳng ai có thể đuổi cô được.
Aiz, da mặt thật dày, chẳng giống cô chút nào?!
"Nếm thử tay nghề của em đi!" Thấy ánh mắt Đỗ San San tràn ngập chờ mong, Bạch Lập Nhân đành miễn cưỡng nhận lấy đôi đũa.
Thật ra anh thích xuống tầng ăn cơm hơn... ít nhất cũng dễ nuốt hơn...
"Tôi cũng muốn ăn!" Giọng nói đầy bất mãn của ai đó đang trề môi ra truyền đến tai anh.
Không thèm để ý đến cô, Bạch Lập Nhân chỉ muốn nhanh chóng kết thúc bữa cơm này, anh đưa đũa gắp món cá kho cà, không ngờ hồn phách trong suốt kia nhào qua rất nhanh, ngậm lấy món ăn trên đũa.
Bàn tay đang cầm đũa của Bạch Lập Nhân khựng lại giữa không trung.
Cô ăn được?
Anh không tin, cứ chờ nghe cái cô này uể oải kêu than xem.
Diệu Diệu lau lau miệng, có chút đắc ý: " Đây rõ ràng là vị cá ở trong khách sạn, còn lừa anh nói là tự mình làm!" Hừ, xem cô vạch trần lời nói dối của Đỗ San San này!
Cô đây muốn gây rối đó! Dù sao Đỗ San San cũng hai lần cướp bạn trai của cô, bây giờ cô phá rối cô ta, ăn miếng trả miếng cũng tuyệt không quá đáng! Hừ!
"Anh ăn thử xem, rất nhiều bột ngọt! Rõ ràng cô ta xem anh là thằng ngốc mà đùa giỡn mà!" Cô hết chỉ món bên trái rồi trỏ món bên phải...
xong lại liếm sạch đôi đũa, dốc sức dèm pha đối phương.
Cô là hồn phách, cô không thể tự tay gắp đồ ăn, đương nhiên phải mượn sức lực của Bạch Lập Nhân rồi.
E he he, không ngờ mình cũng có ngày lôi ra được cái đuôi của Đỗ San San!
Cô biết nấu ăn nên đương nhiên có thể phân biệt được đâu là vị của món ăn khách sạn làm, đâu là vị của món ăn tự nấu.
Ghét nhất là loại người giả bộ hiền lành, nói tự mình nấu để lừa dối người khác.
Nếu Đỗ San San thích chơi trò giả vờ hiền lành, cô đây sẵn sàng trở thành nhân vật phản diện mà nói với Bạch Lập Nhân, rằng đối phương đang đùa giỡn anh.
E he he, tuy Liêu Diệu Trăn cô trước giờ chưa làm chuyện gì xấu, nhưng vẻ ngoài lại chẳng giống người lương thiện, không bằng làm chuyện xấu một lần luôn đi.
Bạch Lập Nhân nhìn chiếc đũa, sửng sốt nhìn miếng cà dường như không hề hao tổn tý nào.
Cô thực sự ăn được sao? Hay chỉ đang giả vờ để lừa anh.
"Lập Nhân, anh ăn đi, nếm thử tay nghề của em đi, em cố ý đi học vì anh đấy!" Đỗ San San nói dối trắng trợn.
Diệu Diệu khinh thường: "Mười ngón tay của cô ta cũng không phải đẹp bình thường đâu nhỉ."
Đây rốt cuộc là loại tình huống gì vậy? Thật quỷ dị.
Luôn cảm thấy thật kỳ lạ, như thể một người một hồn phách đang ngầm đấu đá.
Bạch Lập Nhân vẫn giữ vẻ mặt bình thường, chậm rãi ăn một miếng.
Bây giờ có người ngoài ở đây, anh sẽ không làm bất cứ chuyện gì khiến người ta hoài nghi.
Do đó, thức ăn vẫn ăn được, chẳng qua là có chút nhạt.
"A, này... anh ăn nước miếng của tôi..." Diệu Diệu kinh ngạc.
Vừa rồi, vừa rồi, anh vậy mà không đi đổi đôi đũa khác.
Ông trời ơi!
Bạch Lập Nhân nhíu mày, vẻ mặt kiêu ngạo như đang nói: Qủy cũng có nước bọt?
Không đùa đâu! Anh hoàn toàn không tin cô thực sự có thể ăn được, cho rằng trong đầu cô đang tính toán chuyện xấu.
Thế nhưng.
Diệu Diệu sờ sờ hai má nóng đến nỗi có thể luộc chín trứng gà của mình.
Bọn họ thế này có được xem là hôn gián tiếp không?
Cô giống như mèo cắn trúng lưỡi, ngoan ngoãn ngồi im bên cạnh anh.
Chỉ vậy thôi đã bị thuần phục? Bạch Lập Nhân phát hiện bản thân càng ngày càng thích cảm giác được cô ngoan ngoãn phục tùng thế này.
He he...
Người phụ nữ này hình như đang xấu hổ.
Thật ra, hồn phách không hề có nước bọt! Anh có thể thề!
Bạch Lập Nhân lại gắp một đũa rau.
"Tôi cũng muốn..." Diệu Diệu đỏ mặt, lí nhí lên tiếng, không quên bản thân đang muốn làm những chuyện của một người phụ nữ hư hỏng.
Bạch Lập Nhân nghe thể thì đưa đôi đũa đến trước mặt cô.
Diệu Diệu vội vàng ăn một miếng.
A a a thật sự đã học được cách ăn rồi sao? Tiến bộ thần tốc nha!
Cuối cùng cũng có thể khẳng định, cái cô này có thể tốt nghiệp khóa đào tạo hấp công đại pháp rồi.
Anh cắn cắn đũa, không nhịn được phì cười.
Hóa ra, chuyện quỷ sau khi học được cách uống nước là có thể học ăn cái gì đó là có thật.
Trong mắt anh, hoàn toàn không có sự tồn tại của Đỗ San San.
Gắp cho cô một miếng để cô thưởng thức hương vị, sau đó anh phụ trách giải quyết hậu quả.
Hai người phối hợp vô cùng nhuần nhuyễn.
Hai người dùng chung một đôi đũa, cô vẫn ngồi bên cạnh để anh đút đồ ăn.
Trong lòng bọn họ chưa bao giờ tồn tại cảm giác ngọt ngào thế này.
"Được rồi, no rồi, không thể ăn thêm được nữa!" Anh để đũa xuống, tuyên bố.
Anh không biết chăm sóc quỷ như thế nào, nhưng dựa theo lý luận của con người, người lâu rồi không ăn gì không thể ăn nhiều đồ một lúc..
Dù sao cô ấy cũng đã học được cách ăn cái gì đó, sau này muốn ăn gì còn nhiều thời gian, rất là tiện.
"Ăn một chút như thế đã no rồi sao?" Đỗ San San khá bất ngờ.
"Anh về phòng nghỉ ngơi trước đi, để em dọn dẹp." Đỗ San San bày ra dáng vẻ tiêu chuẩn của một người bạn gái, tranh thủ làm những việc nên làm, đưa tay ra dọn dẹp.
"Có thể mời cô ta ra khỏi đây chưa?!" Diệu Diệu không nhịn được nữa, tỉ tê: "Tôi không thích cô ta, tôi ghét cô ta!"
Trong giọng nói mềm mại của cô rõ ràng có pha lẫn chút bướng bỉnh và ghét bỏ.
Bạch Lập Nhân không hiểu nổi.
Sao cô lại ghét Đỗ San San như thế? Dù gì cô ta cũng đã hủy bỏ hôn ước với Tiết hồ ly rồi, cô không nên có thái độ như thế nha!
Cảm giác quái dị trong lòng Bạch Lập Nhân lại càng nặng thêm.
Thật ra, ngày hôm qua, lúc Liêu Diệu Trăn chạy vào trong phòng ngăn cản Anh và cô Ngô, anh đã cảm thấy rất kỳ lạ.
Chẳng qua lúc đó anh sợ bị cô Ngô phát hiện nên quên mất chuyện suy nghĩ đến ý tưởng kì quái này.
Bạch Lập Nhân chăm chú nhìn khuôn mặt ngang bướng của cô, đột nhiên một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu.
Chẳng lẽ...
Không phải chứ?
Không thể nào...
Sau khi suy nghĩ đó chợt lóe lên trong đầu, Bạch Lập Nhân đứng ngồi không yên.
Tập trung tinh thần, can đảm đưa ra giả thuyết, cẩn thận đi tìm chứng cứ.