Liên tiếp học mười ngày sau khi thi cuối kỳ xong, rốt cuộc nhà trường cũng cho thời gian nghỉ ngơi. Do thôn Đào Khê Loan cách trung tâm huyện rất xa, bình thường Đào Khê đều ở nội trú, một tháng mới về nhà một lần.
Cậu nhét tài liệu học tập và quần áo vào trong cái túi da rắn lớn, ngồi chuyến xe buýt một ngày hai chuyến đi từ huyện về Đào Khê Loan.
Đào Khê Loan là thôn xa huyện Thanh Thủy nhất, phong cảnh đẹp nhưng đất đai nghèo nàn, đang mùa cây chè xanh mơn mởn phủ khắp núi đồi ruộng bậc thang. Đến mùa mưa xuân, trong thung lũng có hàng trăm gốc đào rực rỡ, nở hoa khoe sắc bên bờ sông Thanh Thủy, cánh hoa rơi bên dòng suối quanh co khúc khuỷu.
Nhưng phần lớn người dân bản địa không hề rảnh rỗi có tâm tư đi ngắm cảnh thưởng hoa. Những năm gần đây, nhờ có Internet mà nơi đây thu hút được một số những người rảnh rỗi đến vẽ phong cảnh, chụp hình. Một số hộ nhà nông giàu có đã mở được trang trại. Con đường dẫn đến huyện được tu sửa hoàn thiện thuận lợi, du khách đến vì sở thích càng ngày càng nhiều.
Nhà Đào Khê ở giữa sườn núi bên cạnh sông Thanh Thủy, một căn nhà gạch thấp được trát vôi tường trắng. Mẹ cậu Quách Bình và ba cậu Đào Kiên đều là dân bản địa lớn lên ở Đào Khê Loan. Hàng năm Đào Kiên ra ngoài làm công, Quách Bình lúc rảnh rỗi sau vụ mùa thi thoảng sẽ đến trang trại và nhà máy chè làm việc lặt vặt. Em gái Đào Lạc năm nay mười ba tuổi, vừa được nghỉ hè ngày đầu tiên.
Đào Lạc tai thính, ở trong gian nhà chính nghe thấy động tĩnh bèn chạy thật nhanh ra ngoài chào đón Đào Khê, phấn khích suýt chút nữa vấp phải bịch phân bón hóa học mà trật chân té ngã.
Đào Khê vừa nhìn thấy Đào Lạc chạy ra đã tóm tay nhóc vội vã kéo vào nhà.
“Đừng có ra ngoài, hôm nay nắng gắt lắm.” Cậu đặt hành lý xuống, đóng cửa gỗ, xoay người cúi đầu nhìn kỹ gương mặt Đào Lạc.
Cô nhóc hơi mập mạp, trên người mặc áo dài quần dài nghiêm chỉnh, mái tóc dài xoăn tự nhiên óng ả, đôi mắt hạnh to linh động hoạt bát nhưng trên mặt có vết ban đỏ hình con bướm, lan từ sống mũi đến má trái.
Đào Lạc đang mắc lupus ban đỏ*, vẫn phải duy trì uống thuốc để điều trị.
*Là một bệnh tự miễn, nghĩa là hệ miễn dịch sẽ tấn công nhầm các tế bào khỏe mạnh trong cơ thể. Bệnh này ảnh hưởng đến các khớp ở ngón tay, bàn tay, cổ tay và đầu gối, một số triệu chứng khác như đau ngực khi hít sâu, mệt mỏi không rõ nguyên nhân, rụng tóc, sụt cân, nhiệt miệng, nhạy cảm với ánh sáng, phát ban hình bướm…
“Anh hai, em nghe bạn cùng lớp nói, lần này anh thi được hạng nhất toàn huyện! Khi nào khai giảng sẽ được đến thành phố Văn Hoa học có đúng không?” Đào Lạc nghỉ sớm, ở nhà làm ruộng giúp Quách Bình, mỗi ngày đều mong ngóng Đào Khê về nhà.
Tin tức lan truyền rất nhanh, chắc là Quách Bình cũng biết, đã thế tiết kiệm được thời gian nói với bà ta.
Đào Khê gật đầu, trên mặt lại không hề có vẻ hưng phấn như khi vừa biết tin. Nếu không phải vì Đào Lạc, cậu hoàn toàn không muốn quay về cái nhà này nữa.
Hai anh em thu lá chè đang phơi ngoài sân bỏ vào trong túi sau khi mặt trời lặn. Quách Bình về muộn, lúc bà ta từ xưởng chè về nhà, Đào Khê đang nấu cơm trong bếp.
Bà ta cầm cái ly tráng men từ trên thớt lên uống mấy ngụm trà lạnh, đi vào trong bếp. Lúc còn trẻ, Quách Bình nổi tiếng là đanh đá chua ngoa ở Đào Khuê Loan. Đã chục năm trôi qua lại thêm làm lụng hàng ngày, làn da của bà ta đã thâm sạm thô ráp, nếp nhăn xuất hiện, đôi mắt hạnh từng rất đẹp giờ đã ảm đạm cụp xuống, tính cách cũng trở nên ít nói yên lặng.
Quách Bình nhìn đứa con trai trước mặt, trời sinh da cậu rất trắng, đã lớn lên nhiều năm ở nông thôn, còn làm không ít việc đồng áng mà da dẻ vẫn trắng nõn sạch sẽ, giống như những sinh viên Mỹ thuật từ thành thị đến Đào Khê Loan vẽ vời.
“Nghe con trai chị Trương nói, năm sau con đến thành phố Văn Hoa học phải không?” Quách Bình ngồi lên băng ghế gần bếp lò, giọng nói lạnh nhạt không giống như mẹ Đào Khê.
Đào Khê bê nồi không nhìn Quách Bình, cậu không thích ánh mắt Quách Bình nhìn cậu, bởi vì ánh mắt đó luôn nhắc nhở cậu phải nhớ về cái số phận nực cười đằng sau vẻ ngoài này.
“Tiền sinh hoạt Nhất Trung Văn Hoa sẽ tài trợ cho tôi, mỗi tháng 1500, tôi sẽ để lại 800 mua thuốc trị bệnh cho Lạc Lạc.” Đào Khê rũ mắt xuống, giọng đều đều.
Quách Bình im lặng, dùng kẹp gắp một thanh củi nhét vào trong bếp lò.
Trong lòng Đào Khê phiền não giống như bếp lò đang bập bùng được cho thêm củi, cậu hận nhất chính là sự yên lặng như thể nhẫn nhịn tha thứ của Quách Bình, khiến cậu không nhịn được phải nói vài lời khó nghe.
“Bà yên tâm đi, tôi sẽ không đi tìm con trai bà để phá hỏng cuộc sống của cậu ta. Thành phố Văn Hoa lớn như vậy, tôi có tìm cũng không biết cậu ta ở đâu mà tìm.”
“Ý mẹ không phải vậy.” Quách Bình nói.
Ý bà chính là thế.
Đào Khê im lặng cười nhạt, cuối cùng cũng không nói gì thêm.
Đào Khê chỉ có ba mươi ngày nghỉ hè nhưng không ngày nào nhàn rỗi cả, trừ một ít việc đồng áng ra, mỗi ngày cậu còn phải cố định thời gian để học trước chương trình học của Nhất Trung Văn Hoa, còn phải giúp Đào Lạc bổ túc. Cô nhóc đã nghỉ học sớm, học không vào đầu.
Có cơ hội cậu còn đi làm mẫu cho các sinh viên Mỹ thuật, mỗi lần thu phí 100, bởi vì khéo ăn khéo nói và có ngoại hình khôi ngô, thi thoảng sinh viên Mỹ thuật còn cho cậu thêm tiền típ.
Cậu cũng làm người mẫu cho nhiếp ảnh gia, chỉ là thu nhập sẽ cao hơn nhiều. Bởi vì những nhiếp ảnh gia thích truy hỏi cặn kẽ gốc gác hoàn cảnh gia đình cậu, nói dễ nghe hơn thì là ghi chép những mảnh đời khác nhau. Đào Khê biết bọn họ muốn gì cần gì, cho nên cậu không lộ sơ hở bịa ra những câu chuyện cực kỳ bi ai, không phải cha chết thì cũng là không có mẹ.
Thi thoảng cậu cũng hay vẽ cùng các sinh viên Mỹ thuật, bọn họ rất hào phóng cho cậu mượn bút và màu vẽ.
“Wow, em trai thật sự chưa từng học vẽ sao? Sao vẽ còn đẹp hơn cả những người học Mỹ thuật như bọn chị đây?” Mấy nữ sinh viên của Học viện Mỹ thuật vốn đến vẽ phong cảnh, vậy mà suốt thời gian toàn ngó sang tranh mà Đào Khê vẽ.
Đào Khê dừng bút trong tay lại, không muốn cho các cô nhìn thấy lắm, bởi vì cậu đang vẽ Lâm Khâm Hòa.
Trong tranh, thiếu niên mặc sơ mi trắng đang nghiêng người cúi đầu đọc sách, ngoài cửa sổ hoa đào nở kín cành, thấp thoáng vầng trăng sáng.
Cậu không biết đây là bức tranh thứ bao nhiêu cậu vẽ Lâm Khâm Hòa. Cậu có một cuốn sổ ký họa, mỗi trang bên trong đều là Lâm Khâm Hòa, lúc ngồi lúc đứng, khi đọc sách khi viết chữ. Thật ra số lần cậu được nhìn thấy Lâm Khâm Hòa chân thật rất có hạn, những bức tranh này đều là ánh trăng sáng mà cậu tưởng tượng ra.
“Đẹp trai quá, người này là ai thế?” Các cô gái thán phục truy hỏi.
Đào Khê cười nói qua loa lấy lệ vài câu, vẽ xong thì nói cảm ơn các cô gái, sau đó cầm bức tranh chạy đi mất.
Thật ra từ nhỏ cậu chỉ hơi thích vẽ thôi, thế nhưng trời sinh có năng khiếu vẽ đẹp hơn người khác. Có một lần sau khi Quách Bình thấy tranh cậu vẽ, bà ta nổi điên vứt hết tất cả những bức tranh vào bếp lò thiêu hủy, không còn một bức nào hết. Từ sau lần đó, cậu rất sợ, chỉ dám lén lút vẽ.
Rốt cuộc bây giờ cậu đã hiểu tại sao Quách Bình lại phải thất lễ như vậy.
Kỳ nghỉ hè trôi qua rất nhanh, Đào Khê để lại gần hết 2000 kiếm được mua thuốc cho Đào Lạc, chỉ còn lại 500 làm chi phí đến Nhất Trung Văn Hoa.
Cuối tháng 8, Đào Khê thu dọn hành lý xong chuẩn bị lên đường, Đào Lạc khăng khăng muốn tiễn cậu ra ngoài. Cậu xoa mái tóc xoăn tự nhiên của em gái, kiên quyết từ chối.
Đào Khê không nói tiếng nào với Quách Bình, mang hành lý lên thẳng xe buýt đến Nhất Trung trên huyện, lãnh đạo nhà trường và rất nhiều thầy cô cũng đến tiễn cậu.
Các giáo viên vây quanh Đào Khê giống như mẹ già miễn cưỡng dặn dò, tựa như tiễn con trẻ ra chiến trường, nói với cậu đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân, không theo kịp cũng rất bình thường, phải điều chỉnh tâm thế tinh thần cho tốt, hòa hợp với thầy cô và bạn học.
Giáo viên dạy Văn đã già, ông vẫn luôn rất thích Đào Khê. Người thầy lớn tuổi nhét một bịch kẹo vừng nhà làm vào trong ngực Đào Khê, khích lệ nói: “Cậu bé, em rất ưu tú, dù vẫn có chênh lệch với học sinh của Nhất Trung Văn Hoa nhưng vẫn phải đúng mực*, tự tin lên.”
*Không tự ti cũng không kiêu ngạo.
Đào Khê ôm kẹo gật đầu nói cảm ơn, cậu vẫn luôn rất thích ăn kẹo nhưng cho dù nhà có thì cũng dành hết cho Đào Lạc. Cậu biết thầy nói đúng mực là vì không muốn cậu quá tự ti.
Nhưng thật ra cậu lớn như vậy còn chưa bao giờ cảm thấy bản thân tự ti, cho dù thấy Lâm Khâm Hòa thì cũng là điên cuồng muốn đến gần anh, được đứng bên cạnh anh, trở thành một người ưu tú như anh mà không phải cảm nhận sự mặc cảm tự ti.
Phùng Viễn vẫn chưa lên tiếng đột nhiên nói: “Có mâu thuẫn cũng đừng đánh nhau với bạn học, chỗ đó chưa chắc sẽ có ai che chở cho em.”
Đào Khê nhanh chóng mở to hai mắt nhìn về phía Phùng Viễn.
Phải biết rằng ở Nhất Trung Thanh Thủy, cậu không đánh nhau, vẫn là học sinh giỏi ngoan ngoãn, ít nhất là trước mặt giáo viên.
Phùng Viễn ho khan, thấp giọng nói: “Không cần lo lắng cho em gái em, cô bé sẽ được chuyển đến lớp của cô Đinh, sau này không ai dám bắt nạt đâu.” Vợ ông là Đinh Phương, là giáo viên dạy Văn của trường cấp hai ở huyện, cũng là chủ nhiệm lớp.
Đào Khê im lặng nhìn Phùng Viễn một lúc, bỗng nhiên vô cùng trịnh trọng cúi đầu chào tất cả các thầy cô ở đây, nói lời cảm ơn.
“Em nhất định sẽ trở thành học sinh đầu tiên đến từ huyện Thanh Thủy thi đỗ.”
Lần này cậu không hề nói suông.
Các thầy cô tiễn Đào Khê đến cổng trường. Phùng Viễn dẫn theo Đào Khê, hai người xách túi lớn túi nhỏ hành lý, ngồi xe buýt nửa ngày đến thành phố trực thuộc tỉnh gần đó, ở trạm xe lửa ăn tạm hai hộp mỳ gói, đến nửa đêm mới lên tàu cao tốc. Sau khi ngồi tàu một đêm, cuối cùng giữa trưa ngày hôm sau mới đến thành phố Văn Hoa.
Từ trước đến nay