Đúng như dự đoán, chỉ sau mấy buổi học, tốc độ giảng bài của thầy cô càng ngày càng nhanh cứ như bị chó đuổi, có lần còn dứt khoát chốt một câu “Cả hè các em cũng tự học rồi, hôm nay tôi không nói nhiều nữa“.
Đào Khê đầu óc đang vật lộn toàn bộ quá trình: “?”
Hơn nữa cậu phát hiện ra Nhất Trung Văn Hoa hoàn toàn không cấm sử dụng các thiết bị điện tử. Rất nhiều học sinh cực kỳ tự nhiên lấy điện thoại hoặc máy tính bảng ra chụp lại nội dung trên bảng trong giờ học, hoặc là ghi chép thẳng vào ipad.
Mặc dù Đào Khê đã rèn luyện được khả năng ghi chép thần tốc trong suốt một năm học qua màn hình phát sóng trực tiếp, thế nhưng bây giờ vẫn cảm thấy suy sụp vì không thể theo kịp tiến độ của máy móc.
Nghe còn không hiểu, nhớ được cái quái gì nữa?
Càng khiến cậu ngạc nhiên hơn chính là, Lâm Khâm Hòa cũng ghi chép!
Anh không hề dùng điện thoại di động hay máy tính bảng, chỉ dùng một cây bút máy màu đen không nhanh không chậm viết lên cuốn sổ ghi chép. Thậm chí còn không ngẩng đầu nhìn lên bảng, dường như đang tự viết theo cách của mình.
Nhưng Đào Khê vẫn hay dùng thị lực 5.0 của mình để liếc sang bên cạnh vô số lần, có lẽ là muốn đọc nội dung bên trong sổ. Đúng như nội dung bài học đang được giảng, mạch lạc rõ ràng như tài liệu tham khảo nhưng lại không thể mua ở bên ngoài được.
Cậu còn tưởng rằng Lâm Khâm Hòa là kiểu sinh vật ngủ trong giờ học vẫn có thể thi được điểm tối đa.
Xem ra thiên tài cũng phải cố gắng, trong lòng Đào Khê cảm thấy cân bằng hơn.
Đến tiết Hóa học, Đào Khê vẫn còn say mê nhìn sang quyển sổ màu đen của Lâm Khâm Hòa, cái nhìn giống như kẻ chết đói đang nhìn chòng chọc vào bàn tiệc thịnh soạn, chỉ còn thiếu mỗi điều chảy nước dãi tí tách.
Nhưng khi tiếng chuông tan học vừa vang lên, chủ nhân cuốn sổ dứt khoát đậy nắp bút máy, đóng sổ lại, sau đó lấy điện thoại di động ra chơi game.
Lại nhàm chán giải trí bằng trò Tiêu Tiêu Lạc*.
Đào Khê không cam lòng thu hồi ánh mắt, xoắn xuýt mãi vẫn không mở lời “Có thể cho tôi mượn vở ghi chép một lát không?” được.
Cậu vẫn là người sĩ diện, cũng sợ khó xử lúng túng, nhỡ đâu lại bị Lâm Khâm Hòa nói “Không được” thêm một lần nữa, cậu sợ là lần này không được thật.
Cũng may Tất Thành Phi là một công dân thành phố hết sức nhiệt tình, vô cùng quan tâm mà cho Đào Khê mượn tài liệu ôn tập dùng trong kỳ nghỉ hè.
Hôm nào Đào Khê lên lớp cũng phải gắng gượng chịu đựng, bên cạnh còn có một cái tủ lạnh tự nhiên tỏa ra hơi lạnh miễn phí. Buổi tối cậu ra khỏi tòa nhà lớp học luôn có ảo giác mình vừa từ âm phủ trở lại trần gian.
Phần lớn người của lớp 1 đều tự học, một mình Đào Khê quay về ký túc xá. Khi vừa mở cửa vào phòng thì thấy một cậu chàng mập mạp đang nhét một miếng khoai tây chiên vào miệng, đứng lên khỏi ghế, lúng búng nói với cậu không rõ: “Khỉ bùn*!”
*Khỉ bùn là 泥猴 (Ní hóu), xin chào là 你好 (Nǐ hǎo), bạn này đang nhai nên nói không rõ.
Đào Khê lễ độ cười chào, giơ tay đặt chồng tài liệu lớn lên bàn, giới thiệu sơ qua về bản thân.
Cậu chàng mập mạp rõ ràng đã nghe được tin tình báo về bạn cùng phòng mới cho nên không tỏ ra quá tò mò. Cậu ta chật vật nuốt miếng khoai tây chiên xuống, đưa bịch khoai trong tay tới trước mặt Đào Khê, hớn hở nói: “Tôi tên Phan Ngạn, ngoài bạn cùng phòng mới là cậu ra, chỉ có hai người tôi và lão Từ, cô đơn lạnh lẽo quá đi!”
Đào Khê nhìn ngón tay dính thuốc màu của Phan Ngạn, vẫn cúi đầu bốc một miếng khoai tây chiên từ trong bịch, nhìn thấy bàn vẽ cách đó không xa, hỏi: “Cậu là học sinh nghệ thuật à?”
Trên bàn vẽ có một bức tranh được vẽ bằng màu nước còn chưa hoàn thiện. Tranh tĩnh vật vẽ trái cây thường được các học sinh Mỹ thuật thực hành để luyện tập, trên chiếc bàn bên cạnh còn bày một vài loại quả khác đã héo để làm mẫu vẽ.
Phan Ngạn thở dài một hơi, trước khi cầm bảng pha màu và bút vẽ ngồi vào bàn vẽ còn không quên than thở nỗi khổ giấu kín với người bạn mới: “Anh bạn à cậu không biết đâu, ông nội tôi là họa sĩ, ép tôi trở thành học sinh nghệ thuật, lại còn muốn tôi thi Học viện Mỹ thuật Thanh Hoa. Tôi hoàn toàn không thể lường trước được!”
Giấc mơ của cậu chính là muốn mở một tiệm gà rán, thế nhưng hiện tại mỗi ngày trôi qua đều phải làm bài tập hội họa.
Đào Khê đi tới gần Phan Ngạn, quan sát cậu ta pha màu, cảm thấy trước người này cũng không cần phải khiêm tốn, không nhịn được nói: “Thêm màu chanh vàng nữa đi.”
Phan Ngạn hơi sửng sốt, nhìn Đào Khê với vẻ nghi ngờ: “Cậu biết vẽ à? Hay là qua đây pha màu giúp tôi ha?”
Đào Khê không khách khí, cầm lấy bảng pha màu và bút vẽ, vô cùng thành thạo pha màu rất đẹp.
Lần này Phan Ngạn không dám coi thường, cung kính nhường chỗ của mình cho cậu, trên mặt đầy nụ cười lấy lòng, nói: “Bạn cùng phòng đại nhân, ngài có thể tiện tay lên màu chỗ trái cây này giúp tôi không?”
Đào Khê nhướng mày, nói: “Chỉ một quả thôi, tôi còn phải làm bài tập.”
“Đương nhiên đương nhiên, làm phiền ngài rồi.” Phan Ngạn lôi một cái thùng giấu toàn thứ đồ uống chan chứa niềm vui của người béo* ra, hết sức nịnh nọt đặt một chai lên bàn cho Đào Khê.
*Ngôn ngữ mạng bên Trung, chỉ Coca Cola.
Đào Khê quan sát bức tranh này xong bèn cảm thấy nhức đầu. Đúng là Phan Ngạn vẽ mà không suy nghĩ gì cả, kết cấu bản vẽ này rất có vấn đề, màu sắc nền tranh đúng là thảm họa, cho dù lên màu trái cây có đẹp đến mức nào thì cũng chỉ như lớp sơn mới trên tấm gỗ cũ mà thôi.
Cậu cố nén sự không vừa ý mà tô màu cho trái cây, tạo mức độ bóng mờ rất vừa phải, khiến cho bức tranh vốn đang nặng nề trở nên tươi mới trong nháy mắt.
Phan Ngạn há hốc mồm, mới vừa cảm ơn rồi khen lấy khen để một phen, cửa phòng bỗng nhiên được mở ra, một người bạn cùng phòng khác đi vào.
“Lão Từ! Cậu nhìn đi, đây là bạn cùng phòng mới của chúng ta, tên Đào Khê, cậu ấy vẽ tranh hơi bị đỉnh!”
Đào Khê trả lại bút cho Phan Ngạn, đứng dậy nhìn sang. Người đi vào vừa cao vừa gầy, da hơi đen, trên mặt đeo kính đen, cậu ta đang quan sát cậu, giọng nói không cảm xúc: “Tôi tên Từ Tử Kỳ.”
Đào Khê mỉm cười nhưng chớp mắt một cái đã nhạy bén phát hiện ra, người này có thái độ thù địch với cậu.
Phan Ngạn nhìn sang bên Đào Khê nói: “Nếu cậu mà qua sớm một năm thì tốt quá, lúc ấy lão Từ vẫn còn ở lớp 1, các cậu vẫn còn có thể làm bạn cùng lớp với nhau. Không giống tôi, lớp Mỹ thuật xa như vậy, muốn tìm hai người chơi còn phải chạy chết một con ngựa!”
Sắc mặt Từ Tử Kỳ nhanh chóng sa sầm, nói một câu “Tôi đi tắm trước” rồi xoay người đi vào nhà vệ sinh.
“Hình như tâm trạng lão Từ đang không vui lắm, cậu đừng để ý, bình thường cậu ta không như vậy đâu.” Phan Ngạn thân thiện nói với Đào Khê.
Đào Khê nhìn cậu chàng mập mập môi đỏ răng trắng trước mặt, khóe miệng nhếch lên cười một cái.
Chậc, về phòng cũng chưa hẳn đã là sự lựa chọn tốt nhất.
Nhưng Đào Khê không hề quan tâm chút nào, thẳng thừng từ chối Phan Ngạn đang năn nỉ nhờ cậu vẽ tiếp cho, sau khi tắm xong thì lấy tài liệu ra bắt đầu học.
Cậu muốn trong vòng một tuần mình phải bổ túc được hết nội dung mà lớp 1 tự học trong một tháng nghỉ hè.
“Đúng rồi, anh Tiểu Khê, tôi quên chưa nói với cậu, toàn bộ ký túc xá sẽ tắt đèn lúc 11 giờ đó.” Phan Ngạn nằm sấp trên giường mở miệng lúc 10 giờ 59 phút.
Cậu ta vừa dứt lời, trước mắt Đào Khê tối sầm, cứ như đã được tính toán đâu ra đó.
“…”
Không sao cả, cậu còn cẩn thận mang theo cả đèn pin.
Trước đây lúc còn học ở Nhất Trung Thanh Thủy, ở trong một căn phòng mười người, tối nào cậu cũng cầm đèn pin xách ghế ra ngồi học ngoài ban công. Mặc dù hít gió lạnh chịu muỗi đốt nhưng hoàn toàn không có ai quản.
Cậu cầm đèn pin, mới vừa mang theo cái ghế tự chuẩn bị ra ban công lại nghe thấy Phan Ngạn nói: “Ký túc xá bị quản nghiêm lắm, bên ngoài đều có quản lý đi tuần tra. Nếu thấy có ánh sáng lóe lên ở đâu là trừ điểm đó. Trừ càng nhiều điểm thì bị phạt phải quét dọn hành lang ký túc xá và ban công. Năm ngoái tôi phải quét cả một học kỳ!”
Đào Khê không nói gì một lúc, mãi sau mới hỏi: “Thế bình thường các cậu xử lý bài tập kiểu gì vậy?”
Từ Tử Kỳ vẫn luôn không nói câu nào bỗng nhiên lên tiếng: “Bài tập của học sinh lớp 1 đều làm xong trước khi đi ngủ.”
Giọng nói đầy sự khoe mẽ.
Thế nhưng Phan Ngạn lại ung dung đáp lại: “Đúng là cựu học sinh lớp 1 có khác. Chẳng phải cậu vẫn trốn trong chăn bật đèn pin làm bài tập sao?”
“Tôi đâu có thế?!” Từ Tử Kỳ đang nằm cứng đơ trên giường như xác chết lập tức bật dậy.
“À không có hả? Kỳ trước tôi có nằm mơ thấy ác mộng, nửa đêm tỉnh lại thấy trong chăn cậu có ánh sáng, chẳng lẽ mộng trong mộng hả?” Phan Ngạn nói với vẻ vô tội.
Chậc, xem ra Đào Khê cậu đã hiểu rồi.
Từ Tử Kỳ bị đào thải khỏi lớp 1, cho nên thấy cậu nhảy dù vào thẳng lớp 1 nên khó chịu, mà Phan Ngạn chỉ đơn thuần là ngứa mắt Từ Tử Kỳ tỏ thái độ với cậu mà thôi, cho nên cậu là người vô tội bị vạ lây.
Nhưng mà trốn trong chăn bật đèn pin học cũng ổn lắm.
Đào Khê không quan tâm hai bạn cùng phòng đang giương cung bạt kiếm, cầm đèn pin và tập tài liệu chui vào chăn bắt đầu học.
Cũng may điều hòa ở ký túc xá cũng rất mát mẻ, nếu không cậu cũng sẽ chết ngộp trước khi chết vì nóng.
Học được một chút cậu mới ngủ. Sáu giờ sáng