“Lạc Lạc, con ra ăn chút cơm được không?”
La Chinh Âm lại gõ cửa phòng nghe nhìn, bên trong chỉ vang lên tiếng phim chiếu rất nhỏ. Dương Đa Lạc vẫn im lặng không lên tiếng, mà cửa bị cậu khóa trái từ chiều đến tối. Cậu đã ngây người ở trong này hơn sáu tiếng chưa ra.
La Chinh Âm thở dài, lẳng lặng đứng ở cửa một lúc, sau đó gửi tin nhắn WeChat cho Lâm Khâm Hòa.
Mấy ngày trước Dương Đa Lạc vẫn luôn ở nhà ông bà ngoại cậu, chiều nay đột nhiên lại tới. Lúc ấy La Chinh Âm nhìn thấy sắc mặt Dương Đa Lạc trắng bệch, dáng đi cũng lắc lư lảo đảo, tưởng sức khỏe cậu lại xảy ra vấn đề, gấp đến mức suýt chút nữa gọi cấp cứu, nhưng Dương Đa Lạc ngăn cô lại.
La Chinh Âm lo lắng hỏi han một lúc, Dương Đa Lạc chỉ im lặng không nói lời nào, mặt cắt không còn một giọt máu, một lát sau đột nhiên hỏi cô:
“Mẹ La, lúc ấy con…Mẹ con sinh con ra ở cụ thể chỗ nào?”
La Chinh Âm không ngờ Dương Đa Lạc sẽ hỏi vấn đề này. Dương Đa Lạc ra đời hơn mười sáu năm trước là ký ức cả cô và hai ông bà lão nhà họ Phương đều không muốn nhắc đến. Mà lúc ấy cô cũng vừa sinh con xong chưa được bao lâu, mắc chứng trầm cảm sau sinh, không thể đi cùng hai ông bà họ Phương và Dương Tranh Minh đến nơi Phương Tuệ sống cuối đời.
La Chinh Âm tưởng Dương Đa Lạc nhớ mẹ, mà những năm gần đây cô không còn muốn nghĩ đến nữa, đỏ mắt nói: “Lúc ấy sau khi ông bà ngoại con nhận được điện thoại thì vội đến huyện Thanh Thủy đón con về. Mẹ cũng là nghe chú Phương kể lại sau này mới biết, A Tuệ vẫn luôn sống ở đó, cụ thể ở chỗ nào thì đến bây giờ chú Phương vẫn chưa nói cho mẹ, chỉ biết là một hộ gia đình nông thôn tốt bụng ở huyện Thanh Thủy cho cô ấy ở nhờ.”
Tính cách Phương Tổ Thanh cứng ngắc bảo thủ, chuyện con gái của ông lão là một chuyện đau buồn, vẫn luôn giấu kín không nói với người khác, nhiều năm như vậy vẫn không tiết lộ gia đình kia, mà cô cũng không dám tìm đến nơi thương tâm đó.
“Huyện Thanh Thủy…” Ánh mắt Dương Đa Lạc trống rỗng, lẩm bẩm nói.
“Lạc Lạc, rốt cuộc con sao thế?” La Chinh Âm lo lắng nhìn Dương Đa Lạc, từ trước đến giờ cô chưa bao giờ nhìn thấy đứa trẻ mình yêu thương nhất tỏ ra tuyệt vọng như vậy.
Dương Đa Lạc không trả lời cô, nhốt mình trong phòng. Cô đã ở ngoài cửa khuyên nhủ nhiều lần nhưng không có kết quả, không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại cho Lâm Khâm Hòa. Mỗi khi Dương Đa Lạc cáu gắt, để Lâm Khâm Hòa ra mặt là hữu dụng nhất.
La Chinh Âm đi xuống tầng, đúng lúc thấy Lâm Khâm Hòa đi vào từ cửa, vội vàng đi tới nói: “Khâm Hòa, con mau đi xem thử Lạc Lạc đi. Hôm nay không biết nó làm sao, không nói năng gì cũng không ăn cơm, khuyên thế nào cũng không được.”
Lâm Khâm Hòa cau mày, im lặng đi lên tầng.
Anh đứng bên ngoài giơ tay lên gõ cửa, cất cao giọng: “Lạc Lạc.”
Lâm Khâm Hòa còn tưởng mình phải thúc giục một trận, không ngờ Dương Đa Lạc nhanh chóng ra mở cửa. Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh sáng yếu ớt của bộ phim đang chiếu. Dương Đa Lạc đăm đăm nhìn anh không nói câu nào, con ngươi cũng không có ánh sáng.
Lâm Khâm Hòa đi thẳng vào trong, quét mắt nhìn bộ phim đang chiếu trên màn ảnh, thoạt nhìn là một bộ phim có vẻ buồn bã sầu thảm, không phải thể loại mà Dương Đa Lạc thích xem trước đây.
Anh nhìn Dương Đa Lạc trở về ghế salon co ro ngồi xuống, hỏi thẳng: “Xảy ra chuyện gì?”
Xưa nay anh không kiên nhẫn dỗ dành như La Chinh Âm.
Dương Đa Lạc ôm chân, nhìn chằm chằm phim trên màn ảnh, vẫn không nói lời nào.
Lâm Khâm Hòa cũng nhìn bộ phim kia, trên màn ảnh là một cậu trai mười bảy mười tám tuổi đang nằm ngủ trên chiếc giường màu xanh lá cây đậm. Dường như cậu ấy đang gặp ác mộng, cau mày nắm chặt chăn nói mớ, kết hợp cùng nhạc nền khiến người ta sinh ra cảm giác bất an.
Lâm Khâm Hòa bật đèn lên, dùng điều khiển từ xa tạm dừng phim lại, đi đến ghế salon ngồi xuống, xé túi khoai tây chiên mà bình thường Dương Đa Lạc thích ăn nhất, đặt trước mặt cậu, giọng có phần nhẹ nhàng:
“Nếu như trong lòng có gì không thoải mái có thể nói với tôi. Chẳng phải trước đây cậu đều vậy sao?”
Dương Đa Lạc không thích ứng với ánh sáng, giơ tay lên che mắt, sau một lát mới khàn giọng:
“Anh Khâm Hòa, anh tốt với em, không liên quan đến mẹ em, cũng không phải vì em là con trai của mẹ có đúng không?”
Lâm Khâm Hòa nghe vậy cau mày, im lặng rồi nói: “Không liên quan.” Dừng một chút lại hỏi: “Tại sao lại hỏi điều này?”
Dương Đa Lạc thả bàn tay đang che mắt xuống, dùng điều khiển bật phim chạy tiếp, cậu không trả lời câu hỏi của Lâm Khâm Hòa, nhỏ giọng lẩm bẩm như trước:
“Nếu như có một ngày, có người tính toán muốn cướp đồ của anh bằng mọi cách, anh sẽ làm gì?”
Cậu trai trong phim đột nhiên thở hồng hộc giật mình tỉnh lại khỏi giấc mộng, trong tiếng nhạc nền nặng nề, cậu ấy mở đôi mắt đỏ như máu.
Lâm Khâm Hòa cau mày nhìn ánh mắt Dương Đa Lạc rệu rã không có chút tinh thần nào, câu hỏi mà Dương Đa Lạc hỏi có phần ngớ ngẩn, anh lạnh lùng trả lời:
“Nếu như là đồ của cậu, người khác cướp không nổi. Nếu không phải của cậu, sớm hay muộn đều phải trả lại.”
Bỗng chốc Dương Đa Lạc nhìn Lâm Khâm Hòa, trong đôi mắt tối tăm hiện lên mấy phần tức giận lẫn oán hận, mấp máy môi muốn nói gì, cuối cùng lại nhịn.
Cậu ở trên ghế salon nhích lại gần Lâm Khâm Hòa, kéo cánh tay anh như đang tìm kiếm thứ gì để dựa vào, không đầu không đuôi hỏi:
“Anh Khâm Hòa, anh vẫn sẽ luôn ở bên cạnh em chứ? Cho dù em làm gì, cho dù em là ai.”
Lâm Khâm Hòa đặt túi khoai tây chiên lên mặt bàn. Anh kìm nén sự phiền não trong lòng, chỉ cảm thấy câu hỏi này ấu trĩ giống như con người luôn tự do tùy hứng này, dùng nốt sự kiên nhẫn còn sót lại nói:
“Lạc Lạc, cậu không còn là trẻ con nữa. Trên thế giới này có rất nhiều chuyện phải trái đúng sai, bắt người khác phải lựa chọn đúng sai theo ý cậu không có ý nghĩa gì hết.”
Lâm Khâm Hòa nói xong, điện thoại trong túi rung lên. Anh nhanh chóng lấy ra xem, là tin nhắn WeChat của Tô Vân.
Anh còn chưa kịp mở khung chat ra, đột nhiên Dương Đa Lạc ở bên cạnh đứng bật dậy hét lên:
“Là Đào Khê nhắn cho anh sao?!”
Trong giọng nói ngập tràn sự căm phẫn thù địch, đôi mắt Dương Đa Lạc đỏ hoe, tay siết chặt thành nắm đấm, giống như một con chim sợ ná, tư thế vừa sợ vừa phòng bị.
Lâm Khâm Hòa tắt màn hình điện thoại, chậm rãi đứng lên. Chân mày anh nhăn lại rất sâu, sắc mặt tối sầm, anh nhìn người trước mặt rõ ràng tinh thần đang không ổn định, không nói một lời.
Dương Đa Lạc theo bản năng sợ Lâm Khâm Hòa như vậy, cậu lùi về sau một bước, giơ tay lau nước mắt, trong cổ họng phát ra tiếng nghẹn ngào không rõ, mục đích định tỉ tê khóc lóc như khi còn bé ép Lâm Khâm Hòa phải nhượng bộ:
“Anh Khâm Hòa, rõ ràng em đã nói với anh, em không thích cậu ta. Tại sao anh vẫn đi cùng cậu ta thế chứ? Chúng ta lớn lên từ nhỏ với nhau, chẳng lẽ tình cảm nhiều năm như vậy lại thua mấy tháng anh quen cậu ta sao?”
Cậu đã sớm phát hiện ra quan hệ giữa Lâm Khâm Hòa và Đào Khê càng ngày càng thân thiết, thân đến mức không giống bình thường, trước kia chỉ cảm thấy không thoải mái trong lòng, hôm nay mới biết được.
Người kia tính toán mọi cách đến Nhất Trung Văn Hoa, tiếp cận cậu và Lâm Khâm Hòa, chính là vì muốn từng bước cướp hết tất cả mọi thứ của cậu!
Cậu không muốn tin người đàn ông khiếm nhã thô tục tự xưng là cha mình đó, nhưng sự thật không cho phép cậu không tin. Cơn ác mộng đeo bám cậu từ bé đang dần dần thành hiện thực.
Đến từ huyện Thanh Thủy, tướng mạo hết sức giống Phương Tuệ, thiên phú hội họa, quan trọng hơn cả là:
Lần đầu tiên gặp cậu đã thể hiện thái độ thù địch mãnh liệt!
Nhất định là cậu ta đến báo thù mình, muốn cướp đi tất cả mọi thứ của cậu, nhất định là thế.
La Chinh Âm vẫn luôn ở ngoài cửa nghe thấy Dương Đa Lạc nói năng lộn xộn mất khống chế, không nhịn được đi vào, thấy Dương Đa Lạc mặt mũi đẫm nước mắt, lồng ngực phập phồng kịch liệt, cuống lên đi đến nhẹ nhàng vỗ