Có lẽ còn chưa đến gần thi cuối kỳ, tiết Thể dục may mắn thoát khỏi sự chiếm đoạt của các giáo viên môn chính. Thầy Thể dục vẫn cho học sinh tập vài bài tập như mọi khi rồi thả cho học sinh hoạt động tự do.
Đào Khê đã đăng ký thi TOEFL vào tháng 1, đang định cùng Lâm Khâm Hòa tìm một chỗ ngồi học, đột nhiên vai bị tay ai đập lên.
“Anh Khê!” Tất Thành Phi ôm bóng rổ cười hì hì nói, cũng muốn chào hỏi Lâm Khâm Hòa, chẳng biết tại sao bàn tay đang đặt lên vai Đào Khê tự giác hạ xuống trước, ngượng ngùng nói với anh: “Học thần Lâm!”
Đào Khê nhìn quả bóng rổ trong tay Tất Thành Phi, cũng biết cậu ta tìm mình làm gì, cậu thẳng thừng từ chối: “Tôi không muốn chơi bóng.”
Tất Thành Phi vẻ mặt đau khổ khẩn cầu nói: “Anh Khê, cậu giúp tôi một lần đi mà. Lớp trưởng cũng đồng ý với tôi rồi, tôi lại hẹn đấu với lớp phó thể dục lớp 2, phe địch còn có Từ Tử Kỳ. Cậu không muốn đánh cho bọn họ tan tác chim muông sao?”
Cậu ta đương nhiên không dám tìm Lâm Khâm Hòa hỗ trợ, chỉ dám lôi kéo Đào Khê thôi.
Đào Khê nhìn ra đằng sau, cách đó không xa Lý Tiểu Nguyên mặt Phật đang đợi Tất Thành Phi tìm thành viên, nở một nụ cười bất đắc dĩ với cậu.
Cậu cảm thấy tình huống hiện tại hình như quen quen, trong lòng nghĩ ngợi rồi nhìn sang Lâm Khâm Hòa bên cạnh, hỏi: “Cậu có thể chơi cùng tôi một trận bóng không*?”
*Mỗi khi trước mặt người khác, mình sẽ để hai bạn xưng hô như trước khi yêu.
Tất Thành Phi nhanh chóng chắp hai tay lại, nhìn Lâm Khâm Hòa bằng ánh mắt cầu thần bái Phật.
Lâm Khâm Hòa không hề do dự, nói: “Có thể.”
Tất Thành Phi vui mừng khôn xiết, rối rít cảm ơn bọn họ một phen, sau đó chạy ra chỗ khác tìm thêm đồng đội.
Đào Khê và Lâm Khâm Hòa cùng nhau chậm rãi đi đến sân bóng rổ, cậu vừa đi vừa đá hạt nhựa trên sân cỏ, chợt nói với Lâm Khâm Hòa:
“Thật ra trận bóng rổ sau hôm khai giảng, là em giật dây Tất Thành Phi bảo cậu ta đi tìm anh đấy.”
Khi đó cậu vừa mới biết Dương Đa Lạc là người được tráo đổi với mình, trong lòng ngập tràn sự bất mãn, nghĩ đủ cách để hấp dẫn sự chú ý của Lâm Khâm Hòa, còn dùng một cách vô cùng ngu xuẩn.
“Anh biết.” Lâm Khâm Hòa nói, anh nhìn Đào Khê, trong mắt mang theo mấy phần hài hước hỏi ngược lại: “Nếu không em cảm thấy anh sẽ đồng ý với Tất Thành Phi sao?”
Đào Khê ngẩn ra, trái tim như bị một ngón tay đâm nhẹ vào. Cậu không tự chủ dừng bước lại, không thể tin nổi nhìn Lâm Khâm Hòa, hỏi:
“Chẳng lẽ không phải vì Tất Thành Phi đồng ý không làm phiền anh sau này nữa sao?”
Biểu cảm của Lâm Khâm Hòa hình như có phần cạn lời, nói: “Em tưởng anh thật sự tin vào lời cam kết bằng miệng của cậu ta sao?”
Đào Khê lắc đầu một cái, tin miệng Tất Thành Phi chẳng bằng tin quỷ.
Nhưng mà, cậu mím môi, nhỏ giọng oán thán: “Nhưng mà lúc đó hình như anh rất ghét em.”
Trong trí nhớ của cậu, lúc ấy bộ dạng Lâm Khâm Hòa còn lạnh hơn cả Nam cực, bây giờ nghĩ lại trong lòng vẫn còn hơi sợ hãi.
Lâm Khâm Hòa nhướng mày, giống như đang tự kiểm điểm lại thái độ của mình lúc đó, nghiêm túc nói: “Thật xin lỗi, nhưng mà từ trước đến nay anh chưa bao giờ ghét em.”
Đào Khê kinh ngạc nhìn Lâm Khâm Hòa, cậu không ngờ Lâm Khâm Hòa lại nói xin lỗi. Chút lời phàn nàn nhanh chóng biến mất, cậu nghĩ lại rồi nói: “Không sao cả, chính em cũng có vấn đề!”
Lâm Khâm Hòa hỏi: “Vấn đề gì?”
“Em…” Đào Khê nghiêng đầu sâu sắc kiểm điểm, đột nhiên kịp phản ứng, đúng như dự đoán, Lâm Khâm Hòa đang nhếch miệng cười.
Được lắm, người ta xin lỗi một cái, giờ lỗi sai thuộc về cậu hết.
Có Lâm Khâm Hòa gia nhập, Tất Thành Phi nhanh chóng tìm thêm được mấy đồng đội. Cuối cùng lớp 1 có tổng cộng 9 thành viên bao gồm cả dự bị, lớp 2 có 10 người. Thật ra mọi người đều là người quen cũ, nhưng thành viên lớp 2 không ngờ Lâm Khâm Hòa lại tới, không ít người chưa lâm trận đã muốn bỏ chạy.
Từ Tử Kỳ thấy Lâm Khâm Hòa và Đào Khê vừa đi vừa nói chuyện cùng nhau, quay đầu nhìn Dương Đa Lạc ở rìa sân bóng, quả nhiên thấy sắc mặt Dương Đa Lạc rất khó coi.
Đào Khê cởi áo khoác xuống, khởi động chân tay, nói với Lâm Khâm Hòa: “Xem thử chúng ta ai giành được nhiều điểm hơn.”
Lâm Khâm Hòa đưa bao cổ tay cho Đào Khê, dặn dò: “Chú ý cổ tay, đừng để bị thương.”
Đào Khê gỡ vòng ngọc lam cất vào trong túi, đeo bao cổ tay lên, sau đó lại đeo cho cả Lâm Khâm Hòa.
Xung quanh sân bóng đã có nhiều nữ sinh nghe tin chạy tới từ sớm, cuộc đấu còn chưa bắt đầu đã náo nhiệt vô cùng. Đào Khê phát hiện ra lúc cậu đeo bao cổ tay cho Lâm Khâm Hòa, có rất nhiều nữ sinh thét lên chói tai, cậu không hiểu nổi bọn họ hò hét cái gì.
Cuộc đấu chính thức bắt đầu, vẫn là Đào Khê, Lâm Khâm Hòa và Lý Tiểu Nguyên phối hợp điêu luyện. Mở màn chưa được bao lâu, Đào Khê nhờ sự che chắn của Lâm Khâm Hòa đã giành được một cú ném ba điểm, đẩy bầu không khí trên sân lên cao trào lần thứ nhất.
Sau một cú ghi điểm, Đào Khê và Lâm Khâm Hòa vừa chạy vừa cụng tay. Lâm Khâm Hòa nói với cậu: “Lần sau để cậu giành điểm.”
Đào Khê nói: “Được!”
Lớp phó thể dục lớp 2 nghe được, phẫn uất nghĩ đây là thi đấu, không phải chỗ để hai người tán tỉnh nhau rồi nhường nhau ghi điểm.
Trận đấu vẫn chẳng hồi hộp chút nào. Lớp 2 bị tấn công mất hết tinh thần thi đấu, từ đầu đến cuối bị ép