Đào Khê ở trong phòng vệ sinh tắm xong, mặc quần áo ngủ vào mới nhận ra chúng rất vừa vặn.
Cậu ngẩn người nhìn áo ngủ trên người mình một lúc, không yên lòng dùng máy sấy làm khô tóc qua loa, sau đó giơ tay lau hơi nước đọng trên kính, dí sát mặt mình vào gần gương.
Có lẽ do vừa tắm xong, gương mặt cậu như được thoa một lớp phấn hồng đỏ ửng, môi cũng rất hồng hào.
Sau khi nhìn mình trong gương một lúc, tầm mắt cậu rời sang bên cạnh, phát hiện ra trên tủ có hai cái ly súc miệng, một đen một trắng, hai chiếc bàn chải đánh răng chia ra hai bên, cũng là một đen một trắng như thế.
Nhịp tim vất vả lắm mới ổn định lại trong lúc tắm bỗng dưng lại tăng nhanh.
Đào Khê rề rà trong phòng vệ sinh một lúc lâu mới chịu mở cửa đi ra ngoài. Lúc đi theo Lâm Khâm Hòa vào trong, cậu chỉ vội vã nhìn lướt qua căn phòng ngủ rộng rãi này, bây giờ một mình cậu đứng trong phòng mới cẩn thận quan sát một lượt.
Cách bài trí phòng ngủ vẫn lạnh lùng tĩnh lặng giống như phong cách của Lâm Khâm Hòa, không có quá nhiều đồ trang trí. Có một chiếc cửa sổ sát đất chiếm nguyên cả một mặt tường, rèm cửa sổ kéo hờ, giữa phòng ngủ kê một chiếc giường rất lớn, trải ga giường màu xanh thẫm, trông rất êm ái.
Cậu nhìn chằm chằm cái giường kia, phát hiện ra đầu giường có hai cái gối.
Đào Khê giơ tay vuốt gương mặt nóng bừng, đột nhiên nghe được tiếng bước chân bèn vội vàng xoay người nhìn qua. Lâm Khâm Hòa đi tới, nhìn quần áo ngủ trên người cậu, nói:
“Sắp 12 giờ rồi.”
Đào Khê nhất thời khẩn trương mở to hai mắt, suy nghĩ cũng bay sạch.
Có lẽ cậu không muốn bỏ lỡ khoảnh khắc 0 giờ sinh nhật năm nay nữa.
“Em tắm lâu quá, ban đầu còn định dẫn em qua xem các phòng khác.” Lâm Khâm Hòa hờ hững nói, giơ tay lên vuốt lại cổ áo đang cuộn lại cho Đào Khê, ngón tay lướt nhẹ qua xương quai xanh trắng bóc rõ ràng.
Đào Khê cảm giác xương quai xanh của cậu ngưa ngứa, gương mặt nóng bừng, cậu hấp tấp nói:
“Vậy bây giờ đi ăn bánh kem.”
Hình như Lâm Khâm Hòa cười một tiếng, nắm cổ tay cậu, dẫn cậu ra phòng khách, trên đường đi cậu cứ liếc nhìn hai căn phòng đang đóng cửa im lìm.
Phòng khách đã tắt đèn, thế nhưng những chùm đèn led vây quanh bánh kem fondant vẫn sáng lắm, lấp lánh rực rỡ cùng cảnh đêm bao la sáng đèn neon bên ngoài cửa sổ.
Đào Khê nhìn chiếc bàn uống trà nhỏ trên chiếc thảm lông dê trải cạnh cửa sổ sát đất, phía trên có một chiếc bánh gato trắng sữa. Cậu vội vàng chạy tới, cởi dép giẫm lên thảm lông dê, ngồi xổm xuống cạnh bánh gato, nhích lại gần ngửi một hơi hương vị ngọt ngào này.
Cái bánh này nhìn một cái là biết ăn rất ngon.
Cậu ngồi khoanh chân cạnh chiếc bàn trà, ánh mắt chần chừ tìm cây nến nhưng thấy bên cạnh bàn trà nhỏ có một quyển sổ ghi chép bìa trắng.
Đào Khê giật thót trong lòng, nhìn Lâm Khâm Hòa cũng đi tới ngồi xuống, chỉ chỉ quyển sổ hỏi: “Đây là gì?”
Lâm Khâm Hòa ngoảnh mặt ra chỗ khác, sắc mặt mất tự nhiên chớp mắt một cái, mãi mới chịu nói: “Quà sinh nhật cho em.”
Ánh mắt Đào Khê sáng rực, cậu không nhịn được cầm quyển sổ qua, cười hỏi: “Bây giờ em xem được không?”
Lâm Khâm Hòa nhìn đồng hồ, còn hơn hai mươi phút nữa là đến 12 giờ, anh hơi do dự rồi nói: “Được.” Sau đó nghiêng người bật công tắc chân đèn, một góc phòng thoáng chốc sáng lên.
Đào Khê ôm quyển sổ dựa lên người Lâm Khâm Hòa, bìa sổ bằng da trắng phau, các góc sổ rất sắc nét. Cậu mở trang thứ nhất ra, thấy trang bìa lót bên trong có viết mấy chữ lưa thưa nhưng mạnh mẽ vô cùng.
Tặng cho Đào Khê 17 tuổi.
Đào Khê nhất thời hiểu ra cái này nên được đọc sau khi 0 giờ trôi qua. Cậu hơi ngượng ngùng nhìn Lâm Khâm Hòa nhưng vẫn không nhịn được lật tiếp các trang sau ra xem.
Cậu tưởng sẽ đọc được lời gì đó Lâm Khâm Hòa viết cho mình, kết quả lúc thấy rõ nội dung bên trong, Đào Khê ngẩn người ra chốc lát.
Trang thứ hai dán một tấm ảnh.
Cái này có vẻ như cũng không phải một cuốn sổ ghi chép mà là một quyển album ảnh handmade.
Tấm ảnh trên trang có vẻ hơi cũ, là một đứa trẻ sơ sinh được quấn trong một chiếc chăn mềm mại. Đứa trẻ mở to đôi mắt trong veo, hai tay nhỏ xinh đặt trước ngực, trong miệng còn đang ngậm núm vú cao su, hình như đang cười.
Bên dưới tấm ảnh có số “1” được viết bằng bút máy.
Đào Khê mờ mịt nhìn Lâm Khâm Hòa, Lâm Khâm Hòa chạm ánh mắt cậu thì nhanh chóng quay mặt đi, ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Đây là hình của anh lúc 1 tuổi.”
Đào Khê kinh ngạc đến ngây người, sửng sốt nhìn Lâm Khâm Hòa quay mặt đi, chỉ có thể nhìn thấy tai anh dần dần đỏ lên. Cậu không nhịn được bật cười, cúi đầu xuống xem kỹ đứa trẻ sơ sinh trên ảnh, quả nhiên có thể nhận ra mấy phần bóng dáng Lâm Khâm Hòa trong này, ví dụ như đôi mắt đẹp đẽ ngay từ khi còn bé.
Cậu dần dần hiểu ra quyển album handmade này là gì, nhanh chóng chớp mắt cúi đầu xuống tiếp tục nhìn đứa trẻ sơ sinh. Sau khi nhìn rất lâu thì dùng ngón tay nhẹ nhàng sờ lên gương mặt đứa bé trên ảnh một cái mới chậm rãi lật sang trang thứ ba.
Trang thứ ba cũng là một tấm ảnh, đứa bé trai trong ảnh đã lớn hơn rất nhiều, đang ngồi trên sàn nhà được trải thảm xốp, trong tay nghịch đồ chơi ô tô. Ngồi trên ghế salon bên cạnh là một người đàn ông anh tuấn trưởng thành, trong tay cầm tờ báo nhưng mắt anh ta cứ nhìn đứa bé, nhìn lướt qua hẳn sẽ tưởng hai người là cha con.
Quả nhiên bên dưới tấm ảnh có ghi số “2“, đây là hình Lâm Khâm Hòa lúc 2 tuổi.
Đào Khê chăm chú nhìn bé trai, một lát sau cười nói: “Anh giống ba anh thật đấy.”
Lâm Khâm Hòa không nhịn được nghiêng đầu nhìn, nói: “Đây là bác anh.” Hơi dừng lại rồi tiếp tục nói: “Trước khi lên 5 anh ở nhà bác cả.”
Đào Khê ngẩn người, mơ hồ nhận ra được có lẽ bên trong còn có ẩn tình gì đó.
Cậu lại từ từ lật trang, mỗi một tấm hình đều nhìn ngắm rất lâu. Lâm Khâm Hòa lúc 5 tuổi hai tay chống má ngẩn người ngồi trên ghế ở nhà trẻ, Lâm Khâm Hòa lúc 6 tuổi đeo cặp sách nhỏ đứng trước cổng trường Tiểu học với vẻ mặt không vui, Lâm Khâm Hòa lúc 7 tuổi đội mũ vàng đi thăm quan đài thiên văn, Lâm Khâm Hòa lúc 8 tuổi ngồi ngay ngắn chơi cờ với ông nội, Lâm Khâm Hòa lúc 9 tuổi ngồi trước bàn học đọc sách ngoại văn…
Cậu nhìn đứa bé trong ảnh càng ngày càng lớn, từ một đứa trẻ sơ sinh trở thành một cậu bé, sau đó lại trở thành một thiếu niên càng ngày càng cao lớn đẹp trai, đường nét và biểu cảm gương mặt càng ngày càng giống Lâm Khâm Hòa của hiện tại.
Nhất là Lâm Khâm Hòa năm 16 tuổi, có lẽ mới chỉ ngay năm ngoái thôi, hình như ở trong phòng hòa nhạc, trên người mặc lễ phục đen ngồi chơi đàn dương cầm, gương mặt sắc sảo lộ vẻ lạnh lùng. Cuối cùng đây mới là Lâm Khâm Hòa quen thuộc trong ấn tượng sâu sắc của cậu.
Trong quyển album ảnh này, cậu được nhìn thoáng qua Lâm Khâm Hòa trong mười sáu năm không gặp.
Mặc dù chỉ có một khoảnh khắc thôi.
Nhưng khoảnh khắc ít ỏi này vẫn khiến cậu vô cùng thích thú, vui vẻ mãi không thôi.
Đào Khê cúi đầu nhìn Lâm Khâm Hòa năm 16 tuổi, rất lâu sau đó mới thở nhè nhẹ lật sang trang tiếp theo.
Tấm ảnh trên trang sổ mới là khung cảnh phòng học rất quen thuộc. Ở bàn học cuối dãy, một chàng trai nghiêng đầu dựa lên cánh tay ngủ thiếp đi, ánh nắng vàng ươm ngoài cửa sổ tràn vào, hắt lên mái tóc và đồng phục của cậu ấy. Ngay cả lông mi đang rũ xuống cũng được nhuộm màu vàng nhạt.
Cổ tay chàng trai phải lộ ra khỏi áo sơ mi đồng phục, trên cổ tay có đeo