Lâm Khâm Hòa nhìn Đào Khê vẫn còn đang ngủ say trên giường, khẽ khàng đi ra khỏi phòng ngủ rồi đóng cửa lại, sau đó mới nhận điện thoại.
“Khâm Hòa, một đồng nghiệp của Đào Kiên nói với chị chiều hôm qua nhìn thấy Đào Kiên ở bệnh viện Hán Nam.” Tô Vân nói trong điện thoại.
Lâm Khâm Hòa đi ra phòng khách, hỏi: “Chỉ có một mình hắn?”
Tô Vân nói: “Nhân viên đó chỉ thấy một mình Đào Kiên, vốn định hỏi thăm Đào Kiên mấy câu nhưng vẻ mặt hắn ta không tốt lắm, không nói gì đã vội vã rời đi.”
Lâm Khâm Hòa nói cảm ơn Tô Vân, sau khi cúp điện thoại định đi gọi Đào Khê dậy nhưng Đào Khê đã ra khỏi phòng ngủ, tóc tai rối tung ngây ngô đứng ở cửa, đôi mắt sưng sưng, ánh mắt mơ màng nhìn anh.
Lâm Khâm Hòa không nhịn được mỉm cười, đi tới giơ tay xoa tóc Đào Khê, nói: “Mau đi rửa mặt đi, bữa sáng đã có rồi.”
Đào Khê chậm chạp gật đầu, đi vào phòng vệ sinh, trong nháy mắt nhìn vào trong gương thì sụp đổ. Cậu tiến gần tới trước gương, nhìn thấy đôi mắt của mình vừa sưng vừa to ra, chẳng trách vừa rồi Lâm Khâm Hòa buồn cười.
Xong rồi, chiều nay làm sao mà gặp người khác được?
Cậu rửa mặt thật nhanh, ăn bữa sáng phong phú ở phòng ăn cùng Lâm Khâm Hòa, sau đó dùng túi nước đá chườm lên mắt thật lâu. Mãi đến khi Lâm Khâm Hòa nói không còn sưng nữa, cậu mới cùng Lâm Khâm Hòa làm ổ trên ghế salon giết thời gian.
Đào Khê tìm được điều khiển ti vi, định mở ti vi xem thì nghe thấy Lâm Khâm Hòa hỏi cậu:
“Chiều nay mấy giờ đến chỗ ông nội Kiều?”
Cậu đặt điều khiển sang bên cạnh, nói với Lâm Khâm Hòa: “Khoảng 2 giờ, nhưng mà hôm nay ông nội Kiều còn dẫn em đi gặp một họa sĩ tiền bối, vì vậy phải đến sớm một chút.”
Kể từ khi Kiều Hạc Niên biết cậu muốn xin vào học các trường nước ngoài, ông vẫn luôn tìm cơ hội dẫn cậu đi gặp một vài họa sĩ nổi tiếng.
Lâm Khâm Hòa nói: “Vậy chiều nay anh đưa em qua.”
Đào Khê đồng ý, hơi chần chừ nhưng vẫn hỏi Lâm Khâm Hòa: “Chiều nay anh không cần về nhà tham gia tiệc sinh nhật sao?”
“Không đi.” Lâm Khâm Hòa cau mày, trả lời rất dứt khoát, lời ít ý nhiều.
Đào Khê vờ như vô tình ừ một tiếng, trong lòng vẫn có cảm giác vui vẻ. Cậu cầm ly nước trên bàn trà nhỏ uống một ngụm, che giấu miệng mình đang mỉm cười.
“Thứ bảy tuần sau cùng anh đến nhà ông bà ngoại em đi.”
Đào Khê giật mình trong lòng, tay đang cầm ly nước khựng lại, nghe Lâm Khâm Hòa tiếp tục nói: “Tuần này nhà họ Phương phải về quê hương khói tổ tiên, có lẽ ngày 30 mới trở lại. Tối ngày 31 bọn họ sẽ tụ họp cùng nhau đón tết Dương lịch.”
Giọng Lâm Khâm Hòa rất bình tĩnh, đây là điều anh vẫn luôn suy tính. Anh không muốn kéo dài chuyện này quá lâu, tránh gây thêm rắc rối. Lịch thi đấu của anh cũng vừa vặn kết thúc vào thứ sáu ngày 30 là có thể trở về, cũng có thể tranh thủ thời gian một tuần để chuẩn bị.
Đào Khê cụp mắt xuống, hai tay cầm ly, ngón tay vô thức vuốt ve thành ly, không trả lời ngay mà hỏi Lâm Khâm Hòa: “Anh có thể kể cho em nghe về ông bà ngoại của em không?”
Cậu chỉ nhìn thấy hai ông bà từ ngoài cửa phòng bệnh đúng một lần. Trong ấn tượng ngắn ngủi của cậu, tóc ông ngoại đã bạc trắng hơn nửa, trên cổ đeo mắt kính viền bạc, trông có vẻ rất nghiêm túc. Bà ngoại búi tóc, trên người mặc sườn xám vải thô, thanh lịch trí tuệ, cả người toát ra khí chất của một người nghệ sĩ.
“Được.” Lâm Khâm Hòa bắt đầu giới thiệu tỉ mỉ cho cậu.
Ông ngoại Phương Tổ Thanh của cậu là giáo sư viện Khoa học Sinh học của trường Đại học Văn Hoa, trước khi về hưu từng là viện trưởng, có rất nhiều học trò ưu tú, là học giả số một về lĩnh vực Sinh học trong nước. Bà ngoại Diệp Ngọc Vinh của cậu khi còn trẻ từng là vũ công múa ba-lê nổi tiếng, từng giành được rất nhiều giải thưởng của các cuộc thi múa, cũng có không ít học trò. Hai ông bà đúng là xứng đôi vừa lứa, trai tài gái sắc.
Đào Khê im lặng lắng nghe, đột nhiên cảm thấy bản thân thật gần mà cũng thật xa với ông bà ngoại của mình.
Cậu vẫn luôn cúi đầu, mãi đến khi Lâm Khâm Hòa nhẹ nhàng đưa tay nâng cằm cậu, để cậu ngẩng đầu lên, véo má cậu một cái, anh nói với cậu: “Nhất định bọn họ sẽ thích em.”
Đào Khê tì cằm trong lòng bàn tay Lâm Khâm Hòa, ngước mắt lên hỏi: “Thật không?”
Lâm Khâm Hòa kiên định nói: “Đương nhiên, không ai là không thích em cả.”
Đào Khê biết Lâm Khâm Hòa đang an ủi mình, cậu thu lại vẻ bất an trên gương mặt, níu lấy lòng bàn tay Lâm Khâm Hòa cọ nhẹ, cười nói: “Em cũng chẳng phải nhân dân tệ.”
Cuối cùng cậu đồng ý với Lâm Khâm Hòa, thứ bảy tuần sau cùng anh đến nhà ông bà ngoại.
Đây là chuyện sớm muộn gì cậu cũng phải đối mặt, hơn nữa chỉ có mình cậu mới có thể giải quyết được.
Cuối cùng hôm nay tuyết đã ngừng rơi. Sau khi ăn cơm trưa xong, Đào Khê theo Lâm Khâm Hòa ra ngoài, thấy vườn hoa trước chung cư đã được phủ một lớp tuyết trắng xóa. Không ít trẻ con đang nặn người tuyết trên mặt đất, tay cậu cũng ngứa ngáy muốn chơi nhưng thời gian không đủ, không thể làm gì khác hơn là thu hồi ánh mắt, đi theo Lâm Khâm Hòa ra ngoài.
Lâm Khâm Hòa nhìn trẻ con đang nặn người tuyết, nói với Đào Khê: “Kỳ nghỉ tết Dương lịch có thể ra ngoài trượt tuyết.”
Nửa gương mặt Đào Khê bị khăn che mất, lộ ra đôi mắt sáng ngời trong veo nhìn Lâm Khâm Hòa, đang định nói “Tuyệt quá” thì ánh sáng trong mắt chợt tối dần.
Vừa nghĩ đến ngày 31 phải đi gặp ông bà ngoại, cậu căng thẳng đến mức dạ dày cũng co rút cả lại.
Lâm Khâm Hòa nhét tay Đào Khê vào trong túi mình, nói: “Khoảng thời gian này đừng nghĩ nhiều đến chuyện này, cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên.”
Đào Khê thở ra một hơi, ừ một tiếng.
Hai người ngồi xe vào đến sân trước dương phòng nhà họ Kiều. Sau khi xuống xe, Đào Khê không nhịn được nhảy tưng tưng bên rìa luống hoa, đạp lên mặt tuyết lộn xộn ra hai dấu chân thật sâu, hỏi Lâm Khâm Hòa: “Chiều nay anh đi đâu không?”
Lâm Khâm Hòa giữ cánh tay Đào Khê, đỡ cậu xuống, nói: “Chiều nay anh phải về nhà bác cả một chuyến, khi nào em xong sẽ qua đón em.”
Đào Khê gật đầu, đạp tuyết đi vào dương phòng nhà họ Kiều, trước khi vào cửa còn xoay người vẫy tay với Lâm Khâm Hòa.
Lâm Khâm Hòa nhìn Đào Khê đóng cửa lại mới xoay người đi bắt một chiếc taxi. Hôm nay là lễ Giáng Sinh, ngay cả trên xe taxi tài xế cũng bật nhạc Giáng Sinh, tài xế thuận miệng hỏi: “Đi đâu?”
“Bệnh viện Hán Nam.”
“Hôm nay có lẽ sẽ tắc đường, hơn nữa vừa mới có tuyết, chú sẽ không lái quá nhanh.”
“Không sao.” Lâm Khâm Hòa nói xong, lấy điện thoại ra định gọi cho Tô Vân nhưng lại nhận được cuộc gọi của La Chinh Âm trước.
Bên điện thoại đối diện loáng thoáng vang lên tiếng người ồn ào, rõ ràng trong biệt thự đang vô cùng náo nhiệt. Có lẽ La Chinh Âm đi tìm chỗ vắng, sau khi nối máy thì nói:
“Khâm Hòa, chiều nay con không về sao? Tiệc sinh nhật sắp bắt đầu rồi, có rất nhiều bạn cùng lớp của con đến, ông bà ngoại của Lạc Lạc cũng tới. Bọn họ còn hỏi mẹ sao không thấy con đâu.”
Lâm Khâm Hòa nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ánh mắt trầm tĩnh, anh nói: “Chiều nay con có chút việc, mẹ giúp con hỏi thăm sức khỏe ông Phương và bà Diệp một tiếng.”
Bên kia điện thoại vang lên tiếng đóng cửa, hình như La Chinh Âm đã đóng cửa phòng lại, tiếng ồn ào nhất thời bị ngăn cách bên ngoài. Cô hơi chần chừ rồi nhẹ giọng nói:
“Khâm Hòa, mặc dù mẹ biết nói như này con sẽ mất hứng, nhưng dù sao hôm nay cũng là sinh nhật Lạc Lạc. Từ lúc 0 giờ đến bây giờ, con không gọi một cú điện thoại nào cho nó, ngay cả một câu chúc mừng sinh nhật cũng không có. Nó hỏi mẹ con đã đi đâu, mẹ cũng không biết nói thế nào với nó nữa.”
Lâm Khâm Hòa cầm điện thoại di động yên lặng, từ sâu thẳm trong trái tim chợt dâng lên sự xót xa nặng nề.
Mẹ anh chỉ vì anh không nói một câu chúc mừng sinh nhật với Dương Đa Lạc đã cảm thấy khó chấp nhận, vậy nếu bà biết đứa con chân chính của Phương Tuệ mười mấy năm trước đây trải qua cuộc sống muôn vàn khổ cực nơi sơn thôn vắng vẻ, cho đến bây giờ chưa từng có ai nói chúc mừng sinh nhật cậu, bà sẽ cảm thấy thế nào đây?
Giây phút ấy thậm chí anh còn muốn chất vấn La Chinh Âm, nhưng anh biết thật ra từ đầu đến cuối người phụ nữ đáng thương này vẫn chưa thật sự thoát khỏi chứng trầm cảm, cả đời luôn sống trong chấp niệm, chỉ là đem chấp niệm từ một người đã khuất chuyển lên một người lầm lỗi khác mà thôi.
Cuối cùng Lâm Khâm Hòa chỉ nói: “Quà cho Lạc Lạc để trên bàn học trong phòng con, mẹ giúp con tặng cho cậu ấy.”
“Đến rồi.” Tài xế dừng xe gần bệnh viện Hán Nam, đưa mã QR đã in ra cho Lâm Khâm Hòa.
Lâm Khâm Hòa nói “Không cần”, sau đó lấy ví ra, rút tiền bên trong đưa cho tài xế.
Tài xế kinh ngạc nhận lấy tiền, nói đùa: “Người trẻ bây giờ toàn trả bằng điện thoại, tầm tuổi cháu gần như chẳng mấy ai dùng tiền mặt.”
Lâm Khâm Hòa không trả lời, chỉ nói “Cảm ơn”. Anh cúi đầu nhìn phần để ảnh trong suốt của ví, gập ví lại rồi mở cửa xe ra ngoài.
Đào Khê đi theo Kiều Hạc Niên ngồi lên xe. Kiều Hạc Niên xách theo cái lồng vẹt, chơi với nó một lúc mới phát hiện từ miệng con vẹt này chẳng thốt ra được lời nào hay ho, bèn đẩy cái lồng sang cho Đào Khê, hỏi: “Tác phẩm cuộc thi đã nộp chưa?”
Đào Khê luống cuống nhận lấy cái lồng, bị vẹt ta mắng một câu “Thằng nhóc con”, vội vàng nói: “Con nộp