Đào Khê đi tới trước mặt Lâm Khâm Hòa. Lâm Khâm Hòa đang xách trong tay một túi hạt dẻ ngào đường, đưa cho cậu.
Hạt dẻ vẫn còn nóng hôi hổi, hương thơm xộc lên mũi. Đào Khê lấy một viên bóc ra ăn, hương vị ngọt ngào thấm vào khoang họng khiến cậu híp mắt lại, sự phiền não trong lòng cũng dần dần phai nhạt.
Cậu hỏi Lâm Khâm Hòa: “Sao anh biết em muốn ăn hạt dẻ ngào đường, mua ở đâu thế?”
Lâm Khâm Hòa nhìn Dương Tranh Minh đang đứng đờ ra tại chỗ, dẫn Đào Khê đi đến cửa thang máy, nói: “Bên cạnh cửa hàng hoa quả có một tiệm bán hạt dẻ ngào đường.”
Lúc mua trái cây ban sáng, Lâm Khâm Hòa thấy Đào Khê cứ dán mắt vào tiệm hạt dẻ bên cạnh, biết cậu muốn ăn nên tranh thủ lúc bọn họ nói chuyện, anh đi mua về cho cậu.
“Vậy ư? Sao em không nhớ nhỉ?” Đào Khê lại bóc một hạt dẻ, đút cho Lâm Khâm Hòa ăn.
Lâm Khâm Hòa thấy vẻ mặt Đào Khê vẫn bình thường, hơi yên lòng hơn một chút, cũng không hỏi chuyện trong phòng bệnh, chỉ hỏi: “Chiều nay có về trường không?”
Đào Khê tiếp tục ăn hạt dẻ, gật đầu nói: “Chiều hôm qua lẫn cả sáng nay, nghỉ nhiều tiết như thế, em phải học và làm bù bài tập nữa.”
Sau khi đi theo Lâm Khâm Hòa ra khỏi bệnh viện, đột nhiên Đào Khê quay đầu ngắm nhìn tòa cao ốc của khu nội trú. Có lẽ Lâm Khâm Hòa biết cậu đang nghĩ gì, hỏi cậu: “Muốn đến thăm nữa à?”
Đào Khê cụp mắt im lặng một hồi, cuối cùng lắc đầu.
Bọn họ trở về trường học, cuộc sống hiện tại và quá khứ cũng không có gì khác nhau lắm. Bầu không khí học tập ở trường rất khẩn trương, Đào Khê cũng không còn lòng dạ đi quan tâm nhiều chuyện khác, chỉ một lòng tập trung tinh thần chuẩn bị thi TOEFL và kỳ thi cuối kỳ.
Chỉ là trước Tết Dương lịch một ngày, Phương Tổ Thanh gọi điện cho cậu. Ông lão thành khẩn tha thiết, hi vọng buổi tối cậu có thể về nhà ăn một bữa cơm.
Đào Khê đồng ý.
Dương Tranh Minh lái xe đến Nhất Trung Văn Hoa đón Đào Khê, bảo vệ trực cổng chính thấy anh ta bèn khách khí cười hỏi: “Tổng giám đốc Dương đến đón con trai đấy à?”
Dương Tranh Minh chỉ gật đầu mỉm cười.
Sau khi tan học, Đào Khê và Lâm Khâm Hòa cùng đi ra cổng trường, nhìn lướt qua đã thấy Dương Tranh Minh. Vài ngày gần đây Dương Tranh Minh đến trường rất thường xuyên, tặng quà đưa đồ ăn, cậu đã nhanh chóng quen với sự xuất hiện của người này.
Dương Tranh Minh nhanh chóng tiến lên, trước ánh mắt kinh ngạc của bảo vệ xách balo cho Đào Khê, cười nói: “Ba tới đón con về nhà ông bà ngoại.”
Không hiểu sao Đào Khê cảm thấy nụ cười trên gương mặt Dương Tranh Minh có phần quen mắt, cậu suy nghĩ rồi cũng không từ chối. Dù sao cuối cùng đã nhiều năm trôi qua như vậy, cho dù Dương Tranh Minh có là người thế nào thì quan hệ cha con của bọn họ vẫn không bao giờ thay đổi.
Từ trước đến giờ Lâm Khâm Hòa không tỏ thái độ gì với Dương Tranh Minh, lúc này sắc mặt anh vô cùng khó coi, chỉ thấp giọng hỏi Đào Khê: “Tối nay em có về không?”
Đào Khê hơi do dự, nghĩ đến ý của ông ngoại trong điện thoại muốn giữ cậu ở lại một đêm, không quá chắc chắn nói: “Có lẽ sẽ về.”
Lâm Khâm Hòa không nói gì nữa, chỉ nói “Được”.
Đào Khê tạm biệt Lâm Khâm Hòa rồi lên xe với Dương Tranh Minh, đúng lúc ấy Tất Thành Phi chứng kiến cảnh tượng này tròng mắt suýt chút nữa lòi ra ngoài. Cậu ta chạy đến trước khoác tay lên vai Lâm Khâm Hòa, kinh ngạc chấn động hỏi: “Học thần, sao anh Khê lại lên xe của ba Dương Đa Lạc?”
Cậu ta chợt nhớ ra chuyện Dương Tranh Minh cũng bị dính vào cuộc thi CAC, bừng tỉnh hiểu ra nói: “Chẳng lẽ mời anh Khê đi ăn để xin lỗi sao? Hay là uy hiếp dụ dỗ?”
Lâm Khâm Hòa gạt tay Tất Thành Phi ra, không nói một lời xoay người rời đi.
Tất Thành Phi đứng tại chỗ lo lắng cho sự an toàn của Đào Khê, chợt nghĩ đến vẻ mặt vừa rồi của Lâm Khâm Hòa. Biểu cảm đó cứ như thấy Đào Khê bị lừa bán đi vậy.
Đào Khê ngồi ghế phó lái, nhìn Dương Tranh Minh vừa luống cuống chân tay điều chỉnh âm nhạc, vừa hỏi cậu thích nhạc gì, cậu chỉ nói bừa một bài nhạc.
Dương Tranh Minh bật một vài bài hát mà anh ta nghĩ rằng nam sinh cấp ba thường hay thích nghe, cân nhắc tìm đề tài nói chuyện với Đào Khê. Chỉ là một ít chuyện liên quan đến việc học, rồi chuyện vẽ tranh, nhưng bản chất hai người vốn không hề thân thiết, hoàn toàn không có gì cần nói với nhau cả. Đào Khê chỉ đáp qua loa lấy lệ, Dương Tranh Minh cũng không tức giận.
Ở trên xe, cuối cùng Đào Khê mới nhớ ra nụ cười quen mắt của Dương Tranh Minh mình đã từng thấy ở đâu. Hồi chạm mặt Dương Tranh Minh đi gắp thú cùng Dương Đa Lạc ở trong nhà hàng cua, lúc ấy Dương Tranh Minh cũng treo nụ cười lấy lòng và dung túng như vậy trên miệng. Chỉ là bây giờ sự lấy lòng này càng rõ hơn, còn xen lẫn vài phần lúng túng.
Bỗng dưng cậu cảm thấy hơi buồn cười, Dương Tranh Minh lấy lòng con trai giả không được, bây giờ lại lấy lòng con trai thật. Kiểu người này thay đổi nhanh như gió, cứ như không còn tình cảm gì với Dương Đa Lạc.
Có lẽ chỉ có những kẻ bạc tình như vậy mới có thể lòng không vướng mắc đi tìm tình nhân mới sau khi người yêu đã mất.
Thấy Đào Khê thật sự không có hứng thú nói chuyện với mình, Dương Tranh Minh nói xong thì im lặng.
Gặp phải giờ cao điểm tắc đường, ngoài cửa xe vang lên tiếng bấm còi inh ỏi liên hồi, hòa lẫn với tiếng nhạc trong xe trở nên khó nghe. Đào Khê nhắm mắt lại giả vờ ngủ, ngay lúc cậu sắp ngủ thật thì bỗng dưng nghe thấy Dương Tranh Minh nói:
“Đào Khê, khoảng thời gian này ba vẫn chưa nói với con một câu xin lỗi thật lòng. Chuyện của Dương Đa Lạc và Quan Phàm Vận cũng có trách nhiệm của ba, ba và Quan Phàm Vận đã chia tay rồi.”
Đào Khê nhắm mắt lại không trả lời.
Dương Tranh Minh biết Đào Khê đang nghe, ngón tay vuốt lấy vô-lăng, do dự hồi lâu, cuối cùng quyết định nói một hơi: “Thật ra những năm qua ba vẫn luôn không cố gắng hết sức để hoàn thành trách nhiệm của người làm cha. Bây giờ nói muốn thật sự bắt đầu làm một người cha tốt nghe có vẻ hơi buồn cười, nhưng ba thật lòng nghĩ như vậy, hi vọng con… Không phải bắt con phải nhanh chóng chấp nhận ba, chỉ là hi vọng con đừng kháng cự ba, cho ba một cơ hội để bù đắp cho con.”
Từ trước đến nay Dương Tranh Minh vẫn luôn khéo ăn nói, vậy mà vừa xong lại nói lắp, vô cùng thấp thỏm nhưng rõ ràng những lời này anh ta đã chuẩn bị rất lâu.
Đào Khê mở nửa mắt ra, Dương Tranh Minh đột nhiên nghiêm túc như vậy, cậu nhất thời không biết nói gì, chỉ khẽ nhếch môi.
Thấy Đào Khê không lên tiếng, Dương Tranh Minh quay sang, dè dặt hỏi: “Bây giờ con và…Lâm Khâm Hòa ở bên nhau sao?”
Nghe thấy tên Lâm Khâm Hòa, tầm mắt Đào Khê chuyển sang Dương Tranh Minh trong nháy mắt, trong mắt là vẻ phòng bị dễ thấy.
Dương Tranh Minh nhìn ra sự đề phòng này, cười gượng, vội vàng giải thích: “Không phải ba muốn phản đối hay gì cả, Khâm Hòa là một đứa trẻ tốt. Ba chỉ muốn nói, con có thể tự do làm những điều mình thích, ở bên cạnh người con thích, ba sẽ luôn ủng hộ con.”
Quan hệ giữa Đào Khê và Lâm Khâm Hòa anh ta nhìn một cái là nhận ra ngay, thật sự không có ý kiến gì với chuyện này cả, cũng không có tư cách để ý kiến. Chỉ là gia phong nhà họ Lâm rất nghiêm cẩn, ông cụ nhà họ Lâm nổi tiếng là cứng nhắc bảo thủ. Anh ta nghĩ đến ông cụ ấy giống y chang cha vợ mình, không khỏi lo lắng sau này Đào Khê phải lận đận vất vả giống như mình.
Đào Khê hơi kinh ngạc trước thái độ đột ngột của Dương Tranh Minh. Cậu im lặng một lúc rồi quay sang nhìn anh ta.
Dương Tranh Minh nhìn dòng xe chạy phía trước, nhận ra ánh mắt Đào Khê bèn quay đầu sang nhìn cậu, giọng ôn tồn hỏi: “Sao thế?”
Đào Khê mím môi, không đáp lại lời Dương Tranh Minh vừa nói, chỉ bảo: “Tắt nhạc đi, khó nghe lắm.”
Dương Tranh Minh ngẩn ra, trên mặt nở nụ cười, nói “Được” xong thì vội vàng tắt nhạc.
Sau khi gia đình nhà họ Phương chuyển khỏi tòa nhà giảng viên của Đại học Văn Hoa, họ đến sống trong một khu biệt thự ở ngoại ô thành phố, một ngôi nhà biệt lập có một khoảng sân riêng được hai người lớn tuổi chăm chút rất tốt.
Mặt trăng sáng trên bầu trời đêm, xe chậm rãi lái vào trong sân. Khoảng sân được thắp sáng bởi một ngọn đèn, từ trên xe Đào Khê đã nhìn thấy trong ánh đèn vàng ấm áp có hai ông bà lão dìu nhau đứng ở cửa sân, thấy xe đi vào còn tiến thêm vài bước, mỉm cười vẫy tay với cậu.
Chẳng biết tại sao khung cảnh này khiến Đào Khê ghi nhớ rất lâu sau này. Sau khi xuống xe, cậu được hai ông bà đón vào trong nhà, bên trong là hương vị thức ăn và bầu không khí ấm áp hòa thuận.
Diệp Ngọc Vinh giúp cậu gỡ balo và cởi áo khoác xuống treo lên mắc, sau đó dẫn cậu đi rửa tay. Bà và Phương Tổ Thanh cùng đưa cậu đến phòng ăn đã chuẩn bị sẵn bữa cơm tối từ lâu, thức ăn trên bàn vô cùng thịnh soạn phong phú. Diệp Ngọc Vinh để cậu ngồi xuống, mỉm cười giới thiệu cho cậu những món ăn mình làm.
“Không biết con thích ăn gì, cho nên mỗi món làm một ít. Con thích ăn món gì cứ nói với bà ngoại, sau này bà sẽ làm cho con ăn.”
Không hiểu sao Đào Khê cứ thấy gượng gạo, cảm giác mất tự nhiên này cũng không phải vì khó chịu mà vì cậu chưa từng được trải qua sự ân cần chu đáo thế này. Cậu co ngón tay, nhẹ nhàng nói: “Cháu cảm ơn bà”.
“Trong nhà mình cần gì phải cảm ơn.” Diệp Ngọc Vinh cười nói. Bà nghe thấy trong bếp vang lên tiếng “Tinh”, muốn đứng dậy đi vào lấy món ăn cuối cùng trong lò nướng. Dương Tranh Minh vội bảo Diệp Ngọc Vinh cứ ngồi đi, để anh ta vào trong bê thức ăn ra.
Là một đĩa cánh gà nướng tỏi, vừa mới nướng xong nên vẫn còn kêu tí tách, hương thơm nóng hổi ngào ngạt xộc vào mũi.
Dương Tranh Minh đặt đĩa thức ăn vào chỗ trống trên bàn ăn. Phương Tổ Thanh đã ngồi xuống nhưng lại vịn bàn chậm rãi đứng lên.
Ông lão mới ra viện không lâu, tay chân vẫn còn bất tiện. Một tay ông chống lên bàn, thân thể hơi nghiêng về phía Đào Khê, tay còn lại chậm chạp xê dịch đĩa cánh gà nướng đến trước mặt cậu, ôn hòa nói:
“Trẻ con đều thích ăn những thứ này, ông bà già rồi không gặm nổi.”
Đào Khê nhìn bàn tay kia không thể khống chế được run rẩy liên hồi, nghe được câu “trẻ con” ấy, đột nhiên tầm mắt cậu trở nên mơ hồ. Cậu chớp mắt thật nhanh, đứng lên đỡ Phương Tổ Thanh ngồi xuống ghế.
Dương Tranh Minh đã chuẩn bị xong các loại đồ uống, hỏi Đào Khê muốn uống gì. Đào Khê nói chỉ uống rượu nếp, đó là thứ rượu mà Diệp Ngọc Vinh làm. Bà thấy Đào Khê thích uống, mỉm cười hết sức vui vẻ, nói:
“Mẹ con ấy, từ nhỏ chỉ thích uống rượu nếp bà làm, nhưng quá một chén là say ngay. Có lần mẹ con lén lút uống nhiều quá rồi say xỉn, bà còn tưởng nó bị ốm bèn đưa nó đến bệnh viện. Kết quả làm loạn một trận lại thành trò cười.”
Đào Khê rất tò mò nhiều chuyện về mẹ mình, hai ông bà kể rất nhiều chuyện của Phương Tuệ ngày xưa.
Qua lời kể của hai người, Đào Khê biết có lẽ mẹ cậu giống như con gái của nhiều gia đình sung túc đầy đủ khác, đơn thuần ngây thơ, trưởng thành trong hoàn cảnh ngập tràn yêu thương. Nhưng bọn họ lại không kể vì sao cuối cùng Phương Tuệ lại một thân một mình đến Đào Khê Loan.
Bầu không khí bữa cơm này khá giống một bữa cơm đêm giao thừa của một gia đình bình thường. Có lẽ lò sưởi trong căn nhà quá ấm áp, dễ dàng khiến người ta bình tĩnh lại, Đào Khê chợt sinh ra ảo giác, cảm thấy cứ như mười bảy năm qua cậu vẫn luôn ở đây, mỗi ngày tan học sẽ để balo trên ghế salon. Bà ngoại làm một bàn ăn thật ngon gọi cậu ra ăn cơm, ông ngoại sẽ hỏi cậu hôm nay học những gì ở trường.
Khoảng trống mười bảy năm vắng mặt của cậu, cho dù mối quan hệ huyết thống có sâu đậm đến đâu cũng không thể xóa sạch sự xa lạ trong một sớm một chiều. Những năm tháng ấy có lẽ cần một vài năm, thậm chí là lâu hơn nữa để lấp đầy.
Cũng có lẽ mỗi năm trôi