Thanh âm ba ba chặt xương cốt càng lúc càng lớn, thanh âm hùng hùng hổ hổ của hắn mơ hồ truyền đến:"Cặn bã, phế vật, tùy tiện xông vào nhà người khác, đáng chết, đều đáng chết.
.
.
Mẹ nó ăn nhiều như vậy, làm sao chặt mãi không hết, sao rửa mãi không sạch!”Muội muội lúc này đang vui vẻ ngồi xếp bằng trên ghế sa lon, không ngừng xé rách Tiểu Hùng, xé không được thì dủng răng cách, kéo đứt mắt, xé lỗ tai.
Sau đó nhìn cánh ta bị rách của gấu bông mà lộ ra biểu tình thỏa mãn."Đợi chút nữa rồi ăn cơm!"Mụ mụ đã tắt điện thoại, ôn nhu nói:"Ta cùng Trương tỷ hàng xóm có chút hiểu lầm, ta phải xin lỗi nàng!”Nói xong, thuận tay lấy cây kéo trong ngăn tỷ, ưu nhã đi ra ngoài, gài cửa lại.Lục Tân lẳng lặng ngồi trên bàn ăn chờ.Hắn cảm giác mình thật may.
Sau sự kiện Hồng Nguyệt, thế giới từng có một thời gian dài hỗn loạn.
Trong thời gian đó, rất nhiều người chết, cũng xuất hiện rất nhiều cô nhi như Lục Tân.
Trong số họ, một phần biến mất sau khi trưởng thành.
Mà Lục Tân được ba ba mụ mụ thu dưỡng, có một mái nhà ấm áp, được không ít người hâm mộ.Đương nhiên, cái gia đình này, có thể gọi là gia đình, thỉnh thoảng sẽ có chút kỳ quái.Nhưng so với thành Vệ Tinh nho nhỏ, vừa bẩn thỉu lại rách nát vẫn tốt hơn nhiều.Mụ mụ rất nhanh đã trở về, trên mặt mang theo nụ cười vui mừng, nói:"Trương tỷ đã hòa hảo cùng ta rồi!"Lục Tân phát hiện phía dưới cổ áo khoác của nàng có thêm một vết máu nhỏ.Người một nhà bắt đầu ăn cơm.Muội muội vẫn ôm Tiểu Hùng, Tiểu Hùng bị nàng xé nát đã được may lại.Chẳng qua thân thể chắp vá cong vẹo, vô cùng kỳ dị, nhưng muội muội vẫn rất thích.Ba ba ngồi ở trên bàn ăn, mở một bình rượu với nhãn hiệu đã sờn, gắp một miếng rau xanh, uống một ngụm rượu.
Trên bàn không có thịt, ba ba ưa thích hầm xương và thịt, nhưng xưa nay không cho ai ăn, cũng không cho ai tới gần cái nồi sắt của hắn.
Trên người hắn là áo mưa cùng vết máu tung tóe, ruồi bâu mũi đậu không ngừng.Bên ngoài có tiếng còi cảnh sát tiếp cận, tiếng người huyên náo không ngừng truyền đến, không biết đang nói gì."Ba!"Ba ba bỗng nhiên dùng sức đặt ly rượu xuống, trợn đôi mắt đỏ ngầu nhìn ra ngoài cửa sổ:"Ồn ào, thật CMN phiền, không cho người ta an ổn ăn cơm.
Một lũ phế vật, tra có chút chuyện cũng không xong.
Láng giềng thì phế vật, cả ngày chỉ biết soi mói người khác!”"Ngươi đừng dọa đến sấp nhỏ!"Mụ mụ gắp một cọng rau xanh lên, cẩn thận ăn, đối lập với bờ môi đỏ tươi dưới ánh đèn lờ mờ.Lục Tân nhớ kỹ nàng không bôi son."CMN chứ đứa nhỏ, đáng chết, đều đáng chết!"Ba ba càng thêm phẫn nộ, năm ngón tay nắm thật chặt bình rượu, lộ ra gân xanh, mắng:"Kỹ