---“Âm thanh gì vậy?”Lục Tân và ba thành viên của đội điều tra đều lập tức dừng bước.Trong tích tắc, cả bọn đều có cảm giác sởn gai ốc.Giọng nói yếu ớt đó vẫn truyền đến trong mơ hồ: “Tần Nhiên, ngươi đã hại chết ta, ta muốn ngươi phải đền mạng...”“Là...Là...Là nó...”Khi giọng nói đó vang lên, đột nhiên một thành viên của đội điều tra run giọng hét lên rồi chỉ vào một nơi nào đó.Mọi người nhìn theo ánh mắt của hắn ta, liền nhìn thấy giữa đám bùn dưới đáy hồ có một con cá diếc to bằng lòng bàn tay, lúc này đang nằm trên bùn ướt.
Bởi vì không thở được nên phải há to miệng.
Giọng nói yếu ớt đó đang phát ra từ cái miệng đó.“Tần Nhiên, ngươi đã hại chết ta...”Ánh sáng từ đèn cao xạ bên hồ chiếu vào thân mình con cá đó, trông tái nhợt đến kỳ dị.Đôi mắt đen của nó đang nhìn chằm chằm về phía Tần Nhiên đang ở trên bờ.
Nó đang ra sức hét lớn.Không biết là ảo giác hay là thực, vào lúc này, mặt trăng màu đỏ trên bầu trời trông đặc biệt sáng.Ánh sáng đỏ sẫm rọi ở trên đầu mọi người.Đột nhiên, một giọng nói khác hòa vào giọng nói kia rồi cùng hét lên: “Tần Nhiên đã giết ta, ta muốn ngươi phải đền mạng...”Lục Tân và những người khác nhanh chóng nhìn xung quanh, theo tiếng động, họ nhìn thấy một con cá khác đang vùng vẫy trên vũng bùn.“Tần Nhiên, là ngươi đã giết ta…”“Ta với ngươi không thù không oán, sao ngươi lại giết ta...”Ngay sau đó, lại thêm một giọng nói thứ ba vang lên, hòa cùng những giọng nói trước đó.Sau đó nữa, là giọng nói thứ tư, thứ năm, thứ sáu…Càng lúc càng nhiều cá bắt đầu há miệng, âm thanh chồng chất lên nhau càng ngày càng lớn, cuối cùng khiến cho người ta cảm thấy đinh tai nhức óc, hơn nữa những giọng hét đó dần dần đồng thanh với nhau, Lục Tân cùng những người khác cảm thấy bản thân đã nhìn thấy một cảnh tượng rất điên cuồng:Dưới ánh trăng đỏ rực, tất cả cá đều đang kêu gào thảm thiết, phát ra tiếng kêu chói tai khiến người ta cảm thấy đầu đau như búa bổ:“Tần Nhiên đã hại ta, giết người thì đền mạng…”“Tần Nhiên đã hại ta, giết người thì đền mạng…”“Tần Nhiên đã hại ta, giết người thì đền mạng…”“Xảy ra chuyện gì rồi?”Câu hỏi khẩn cấp của Trần Tinh truyền đến từ kênh trò chuyện.Chất lượng âm thanh trong tai nghe vốn dĩ rất cao, nhưng lúc này lại dường như nghe không rõ lắm.Dưới ánh trăng màu đỏ, dường như cả đàn cá đều đang hét lớn, giống như một khung cảnh điên cuồng không thể diễn tả bằng lời.
Chúng đang vùng vẫy, miệng há to, vây đuôi thì đập mạnh xuống đất.
Âm thanh tràn ra từ miệng của bọn chúng dường như hội tụ thành một sức mạnh đáng sợ, hết đợt này đến đợt khác, giống như những mũi kim nhọn đâm vào não, không ngừng bắn phá vào lỗ tai của Lục Tân và những người khác.Trước tình hình đó, ba thành viên của đội điều tra cũng hoảng sợ ôm chặt súng, họ nhìn quanh bốn phía, thậm chí quên luôn việc phải trả lời.“Là nguồn ô nhiễm…”Trong lúc cấp bách, Lục Tân cũng chỉ kịp hét lên mấy chữ như vậy.“Mau…”Giọng nói của Trần Tinh cũng lập tức vang lên, như thể cô ta đang nóng lòng đưa ra mệnh lệnh.“Ào…”Nhưng đúng lúc này, một luồng thủy triều đỏ rực đột nhiên tràn về phía Lục Tân và ba thành viên của đội điều tra.Thủy triều đỏ rực đó giống như ánh sáng của mặt trăng màu đỏ từ trên trời trút xuống.
Nó có ý thức của riêng mình, cuốn theo rất nhiều cá đang giãy giụa kêu gào dưới đáy hồ.
Chỉ trong chớp mắt, chúng đã nhanh chóng tràn tới trước mặt Lục Tân và những người khác.
Cùng lúc đó là một tiếng nổ “bùm” vang dội.
Dưới sức mạnh này, tất cả cá đều nổ tung thành những tia máu và những khối