Hai người nán lại thôn Mã Lai đến mùng Ba Tết liền trở về thành phố B, vì Tần Nguyệt không có vướng bận nhưng cô lại không thể để Phó Dịch Bắc Tết nhất còn không về nhà thắp hương tổ tiên, vả lại mùng Tám anh đã phải trở về trường.
"Bà nội Thẩm, người nếm thử xem thế này vừa ăn chưa ạ!"
Tần Nguyệt ở trong bếp của Thẩm gia học tay nghề của bà Bạch Thanh Cát nấu chè hạt sen, Bạch Thanh Cát nếm thử một chút rồi hài lòng gật đầu khen cô.
"Ngon lắm, quả nhiên cháu khéo tay hay việc mà!"
Tần Nguyệt cong mắt cười tươi, cô tắt bếp rồi múc chè ra một chén sứ nhỏ đưa tới cho bà.
"Nếu thế người ăn nhiều một chút nhé ạ."
Bạch Thanh Cát gật đầu cười cười nhận lấy chén cô đưa chậm rãi ăn hết, Thẩm Thiên Thành không biết la cà ở đâu về ngửi được mùi thơm liền chạy vào.
"Nội, hai người ăn gì thế? Cho con ăn với!"
"Chè hạt sen tiểu Nguyệt làm, con sâu háu ăn con mau vào nếm thử đi."
Bạch Thanh Cát vừa nói vừa mỉm cười ra hiệu cho Tần Nguyệt múc cho Thẩm Thiên Thành một chén.
Thẩm Thiên Thành không hề câu nệ nhận lấy chén Tần Nguyệt đưa ăn ngon lành, thấy Thẩm Thiên Thành ở đây lại không thấy Phó Dịch Bắc đâu cô liền hỏi:
"Dịch Bắc có đi cùng anh không?"
Thẩm Thiên Thành nhai hạt sen gật đầu một cái.
"Có, bọn anh vừa chơi bóng xong cậu ấy về nhà rồi."
Lúc này Tần Nguyệt mới để ý tới bộ đồ thể hiện mướt mát mồ hôi trên người Thẩm Thiên Thành.
Bạch Thanh Cát ăn xong, bà đứng lâu thì có chút mỏi chân liền muốn về phòng nghỉ ngơi.
Vừa vặn nghe được hai người nói chuyện bà liền bảo Tần Nguyệt.
"Tiểu Nguyệt à con cũng mang một ít chè qua cho tiểu Bắc đi."
"Dạ vâng."
Tần Nguyệt cũng đang có ý này liền nhanh tay múc hai chén mang sang Phó gia, vừa vào cửa cô đã thấy Phó Chính Khâm ngồi trên sofa uống trà bộ dáng ông hình như chuẩn bị đi ra ngoài.
Tần Nguyệt mỉm cười đi đến đặt một chén chè xuống bàn trà, cô nói:
"Chúc ông năm mới an khang ạ, con có nấu ít chè hạt sen mời ông ăn lấy thảo ạ."
Phó Chính Khâm cười hiền đưa sang cho cô một phong bì đỏ thẩm.
"Chúc Tết thì phải có lì xì, cảm ơn chè của con."
"Dạ con cảm ơn."
Tần Nguyệt vui vẻ nhận lấy lì xì nhét vào túi áo.
"Dịch Bắc nó ở trên phòng đấy, con lên với nó đi."
Phó gia hai hôm nay chỉ có ông và Phó Dịch Bắc, Phó Chính Khâm nhìn chén chè còn lại trên tay cô thì liền biết là dành cho ai.
Tần Nguyệt ngượng ngùng cười cười nói câu chào ông rồi đi lên tầng tìm Phó Dịch Bắc, nói ra cũng lạ lùng chắc trần đời này cô mới thấy được mỗi Phó Dịch Bắc đặt cửa khoá mật mã thành cửa phòng ngủ của mình.
Cô từng tò mò hỏi thử thì anh bảo trong nhà này chỉ có căn phòng ngủ này là lãnh thổ thuộc về anh nên phải canh phòng nghiêm ngặt, Tần Nguyệt tặc lưỡi nhập mật mã rồi đi vào trong khoá cửa lại.
Phó Dịch Bắc vừa vặn từ phòng tắm đi ra, Tần Nguyệt nhìn anh chỉ quấn mỗi cái khăn thì không khỏi nhìn đi chỗ khác nói:
"Em nấu chè hạt sen, anh ăn thử xem có ngon không."
Phó Dịch Bắc nhếch môi ném khăn tắm qua một bên đi đến dang hai cánh tay khoá chặt cô giữa bàn và mình.
"Em xấu hổ cái? Trên người anh còn có chỗ nào em chưa sờ qua à!"
Tần Nguyệt lùi về sau một chút thì mông đã trực tiếp ngồi lên bàn luôn, cô mấp máy môi chớp mắt lia lịa đáp.
"Anh lưu manh quá rồi đấy."
Bị hơi thở anh nóng rực của anh vây quanh, Tần Nguyệt bối rối cụp mắt lại vô tình nhìn đến cơ bụng săn chắc của anh.
Phó Dịch Bắc hiện tại so với một năm trước cơ thể chỉ có càng nảy nở hoàn mỹ hơn chứ không hề suy giảm.
Anh vốn cao, nay lại lưng dài vai rộng, eo hẹp săn chắc cùng với cơ bụng hiện rõ từng múi do ngày ngày kiên trì luyện tập thân thể.
Tần Nguyệt tuy không phải kẻ háo sắc nhưng vẫn không nhịn được mà nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Phó Dịch Bắc lại càng dán sát cô hơn, anh há miệng ngậm lấy vành tai cô mú.t một cái khiến Tần Nguyệt rùng mình.
"Dịch Bắc, anh..."
"Mặt trăng nhỏ ngày mai anh phải về trường rồi đấy, em xem."
Anh ngắt lời cô, giọng nói mang theo chút tủi thân kéo tay cô đặt lên nơi nào đó.
"Làm một chút nhé."
Sờ tới vật kia Tần Nguyệt há hốc miệng, vội kiếm cớ khướt từ dù sao bây giờ hai người vẫn còn đang ở nhà anh đấy.
"Nhưng, không có bao."
Phó Dịch Bắc ồ một tiếng với tay trong ngăn tủ lôi ra hai hộp, rất tri kỷ nói:
"Anh mua rồi nè."
Tần Nguyệt á khẩu lắp bắp nói:
"Đừng mà, đang ở nhà đó."
Phó Dịch Bắc lại càng không muốn buông tha cơ hội, anh ôm lấy cô tay bắt đầu không an phận chui vào áo cô sờ so.ạng.
"Đừng lo, ông nội sắp ra ngoài rồi trong nhà không còn ai đâu."
"Dịch Bắc."
Dưới bàn tay anh cơ thể Tần Nguyệt càng mẫn cảm hơn, cô uốn éo kéo tay anh ra nhưng anh lại ác ý bóp mạnh một cái.
"Sợ gì chứ, một lát em kêu nhỏ chút là được rồi.
Hửm!"
Anh dứt khoát đã hôn lên môi cô ngăn không cho Tần Nguyệt kì kèo phản kháng nữa, loại chuyện ân