"Phó Dịch Bắc rốt cuộc anh muốn dẫn tôi đi đâu?"
Tần Nguyệt mỏi chân gần chết, cô dứt khoát không đi nữa đứng chôn chân tại chỗ ai oán nhìn anh.
Trong trung tâm thương mại rộng lớn người qua kẻ lại tấp nập, Phó Dịch Bắc vẫn nắm chặt cổ tay Tần Nguyệt tay còn lại cầm di động nghiên cứu cái gì đó đến miệt mài.
Nhưng vấn đề là anh dẫn cô đi lòng vòng đã hơn nửa tiếng rồi mà vẫn chưa tìm được cửa hàng nào để mua váy cả!
Mày Phó Dịch Bắc nhăn tít lại có thể kẹp chết một con ruồi! Anh cất di động vào túi, tay khẽ kéo kéo tay cô.
"Sắp đến rồi đi thôi."
"Nói xạo, anh không biết cửa hàng kia ở chỗ nào thì nói đại đi!"
Tần Nguyệt còn lâu mới tin anh, cô trực tiếp ăn vạ ngồi chồm hỗm xuống không thèm đi nữa.
Phó Dịch Bắc chột dạ đưa tay gãi gãi đầu, ừ thì trung tâm thương mại có rất nhiều cửa hàng bán váy và lễ phục.
Nhưng mà cái cửa hàng Nguyễn Ân Vân chỉ cho anh thì Phó Dịch Bắc tìm mãi vẫn không thấy đâu.
Thấy Tần Nguyệt hiếm khi làm mình làm mẩy như vậy anh cũng biết là cô thấm mệt rồi, nghĩ nghĩ giây lát anh liền cúi người bế ngang cô lên.
"Anh làm gì vậy!?"
Tần Nguyệt thất kinh hô lên một tiếng, lại chợt nhớ nơi đây đông người cô vội che miệng thấp giọng nghiến răng nghiến lợi hỏi:
"Anh bị bệnh à? Mau thả tôi xuống nhanh lên, người ta nhìn quá trời kìa!"
Phó Dịch Bắc thờ ơ như không vòng tay lại ôm cô chặt hơn.
"Em không hét thì người ta sẽ không nhìn nữa đâu, im lặng chút để tôi tìm cái cửa hàng chết dẫm kia!"
Tần Nguyệt ngượng chín mặt, hét không được giãy không xong cô chỉ đành cắn răng vùi mặt vào hõm vai anh, mong là không ai nhìn ra cô trời ơi xấu hổ quá!
Sau một hồi lòng vòng nữa thì Phó Dịch Bắc cuối cùng cũng tìm được cửa hàng kia thông qua một người đi đường chỉ dẫn.
Cũng không trách thẳng nam Phó Dịch Bắc mù đường mà do cái cửa hàng này nằm ở một góc không được ưu ái lắm trong trung tâm thương mại này.
Vách tường màu trắng chỉ để duy nhất một bản hiệu "Tiamo" màu vàng kim và bên cạnh là cánh cửa gỗ màu nâu nhạt.
Phó Dịch Bắc thả Tần Nguyệt xuống, anh nhìn cái mặt tiền chán chường này không khỏi thốt ra một câu.
"Chả trách không có ma nào tới.".
ngôn tình hay
Tần Nguyệt huých anh một cái.
"Anh nói gì kì vậy!"
Phó Dịch Bắc chẹp miệng không buồn cho phản ứng, Tần Nguyệt tiến lên mở cửa bước vào trong Phó Dịch Bắc cũng theo sát cô đi vào.
Nhưng điều khiến cả hai người ngạc nhiên ngay khoảnh khắc bước vào đó là không ngờ không gian bên trong lại rất rộng lớn và...!Đầy ắp người.
E hèm! Hiện tại Phó Dịch Bắc âm thầm rút lại câu nói thiếu lịch sự của mình ban nãy.
Vì là Nguyễn Ân Vân đã liên hệ trước với cửa hàng nên Tần Nguyệt đến liền có nhân viên đến tiếp đón cô.
Mua sắm không nằm trong phạm vi tài hoa của Phó Dịch Bắc nên anh rất ra dáng mà ngồi đợi Tần Nguyệt trên ghế sofa xong xuôi anh chỉ cần quẹt thẻ là được.
Tần Nguyệt lần đầu tiên được nhìn thấy nhiều váy áo xinh đẹp như thế, cô choáng váng không biết chọn cái nào mới hợp tại vì cô muốn hết cơ!
Cuối cùng là chị nhân viên dịu dàng chọn giúp cô hai chiếc váy, một chiếc màu trắng và một chiếc màu xanh sapphire, Tần Nguyệt ôm cả hai chiếc