Mưa dần lớn hơn, kèm theo đó là từng cơn gió lạnh rét buốt nhưng cuối cùng cơn mưa vẫn sẽ tạnh.
Tại Phó gia trong phòng ngủ của Phó Dịch Bắc, Tần Nguyệt ngồi trên chiếc ghế quen thuộc mà cô hay ngồi học bổ túc cùng anh.
Cô vẫn mặc một thân váy lấm lem bẩn kia nhưng kì lạ là cả người không dính chút nước mưa nào.
Ngược lại, thiếu niên đang ngồi xổm trước mặt cô cả người vốn tươm tất giờ đây đã nhếch nhác ướt sũng.
Phó Dịch Bắc nhìn chóp mũi cùng khoé mắt vẫn còn ửng đỏ của Tần Nguyệt, cô đã nín khóc từ lâu nhưng tâm trí vẫn mờ mịt như một cái xác không hồn.
"Tần Nguyệt."
Anh gọi khẽ, tay đưa lên vuốt lại mái tóc rối của cô.
"Thật ra, ngoại trừ mẹ em thì vẫn còn có anh thương yêu em..."
Hàng mi Tần Nguyệt run nhẹ, cô nhấc mắt nhìn anh chăm chú.
Chỉ thấy anh nở một nụ cười thản nhiên mà ôn nhu, nói:
"Anh sẽ chỉ thương yêu em, em là độc nhất vô nhị.
Cho nên em đừng khổ sở vì những người không đáng kia!"
Tần Nguyệt mấp máy môi, trong mớ suy nghĩ hỗn độn cô dường như nhận thấy một điều ở nơi anh.
"Anh, thích em sao?"
Phó Dịch Bắc đầu tiên là ngẩn người, sau đó anh cười một tiếng nghiêm túc đáp:
"Đúng vậy."
Mắt thấy cô chớp mắt liên tù tì vài cái, bờ môi nhỏ mím mím lại với nhau, Phó Dịch Bắc biết cô khẩn trương rồi.
Anh bật cười thành tiếng đưa tay chọc vào má cô.
"Không cần khẩn trương anh chỉ thông báo thế cho em biết thôi, mau đi tắm nước nóng đi không sẽ cảm lạnh đấy."
Tần Nguyệt rụt vai cúi đầu che đi sự thẹn thùng trong đáy mắt, cô nhỏ giọng nói:
"Em, không có quần áo để thay."
"Không cần lo, mau vào tắm đi anh tìm đồ cho em."
Tần Nguyệt dù không muốn lắm nhưng vẫn phải thay ra bộ váy trên người, cho nên cô nghe lời anh đứng lên đi vào phòng tắm.
Phó Dịch Bắc thấy cô đã có chút tinh thần anh cũng nhẹ thở phào một hơi, đi đến tủ quần áo anh lấy một bộ đồ thể thao của mình ra.
Lúc tìm khăn cho cô anh chợt nhớ ra một thứ, thế là Phó thiếu mang hai cái lỗ tai đỏ ửng của mình đi tìm cô giúp việc trong nhà tìm cho Tần Nguyệt một bộ đồ lót.
Lúc nhận được đồ trong cái túi giấy nhỏ nhắn anh vội vàng chạy lên tầng muốn mang lên cho cô nhanh nhanh.
"Đứng lại!"
Phía sau đột ngột vang lên một giọng nói vừa nghiêm nghị pha chút tức giận của Phó Minh Chính.
Phó Dịch Bắc hơi nhíu mày, không có một chút kiên nhẫn quay lại nhìn ông.
"Có chuyện gì?"
"Con còn hỏi ba có chuyện gì?"
Phó Minh Chính quát:
"Mau đưa con bé nhà họ La về nhà ngay! Hai đứa nam nữ khác biệt con mang con bé vào phòng mình làm gì hả? Bây giờ đã là gần nửa đêm rồi!"
Ông mới biết chuyện nhà họ La từ Trình Nhã, nhưng cái tin sốc hơn đó là con ông lại dám mang con gái nhà người ta nửa đêm nửa hôm giấu trong phòng ngủ của mình!
Phó Dịch Bắc khẽ nheo mắt lại, lúc anh mang Tần Nguyệt về nhà chỉ có một người thấy được.
Ánh mắt anh dần lạnh đi, ngón tay mạnh mẽ đưa lên chỉ vào cửa phòng mình, anh gằn từng chữ nói:
"Tất cả những thứ thuộc về tôi đều ở bên trong đó, cả cô ấy cũng như vậy!"
"Con!"
"Ông không cần nhúng tay vào việc của tôi đâu Phó Tư lệnh! Và ông cũng không có cái quyền đó."
Nói rồi Phó Dịch Bắc trực tiếp xoay người rời đi, Phó Minh Chính tức muốn lộn ruột đang muốn mở miệng quát anh quay lại thì sau lưng ông có người bước tới.
"Đêm hôm rồi nhỏ giọng chút đi."
Phó Minh Chính ngạc nhiên nhìn Phó Chính Khâm, sau đó ông lại bất bình nói:
"Ba, chuyện này không thể mặc kệ nó.
Dù sao chuyện này truyền ra cũng không tốt cho thanh danh cô bé kia."
Nam nữ chung phòng còn là đêm hôm khuya khoắt, dù không có chuyện gì thì truyền ra ngoài vẫn sẽ bị người ta chỉ trỏ.
Ông cụ Phó không ở lại bữa tiệc quá lâu, chút chuyện kia ở bữa tiệc ông cũng mới nghe được từ cấp dưới, ông khẽ phất tay nói:
"Thằng bé tự có chừng mực, con mau về phòng đi."
"Ba!"
Phó Minh Chính không đồng ý với