Xe ôtô một đường lái thẳng đến trước cửa lớn Phó gia, Phó Dịch Bắc mặt mày hầm hầm nửa bên mặt còn có dấu hiệu bắt đầu sưng lên, anh mím môi không nói lời nào nắm tay Tần Nguyệt kéo vào nhà.
Tần Nguyệt cũng tức, mặc kệ anh lôi kéo cô cũng không thèm phản kháng hay đếm xỉa tới.
Trình Duệ đi ở phía sau không nhanh không chậm cách hai người ba bước chân.
Vào nhà, Phó Minh Chính cùng Trình Nhã đang ngồi trên sofa có vẻ như chờ bọn họ khá lâu rồi.
Phó Minh Chính khi liếc mắt thấy nửa bên mặt Phó Dịch Bắc sưng vù thì cục tức nghẹn ở cổ họng cả buổi tối liền chạy thẳng lên tới não, ông quát:
"Con lại la cà ở đâu? Suốt ngày ngoài việc chỉ biết gây sự ra thì con còn biết làm cái gì hả?"
Phó Dịch Bắc kéo Tần Nguyệt đi tới trước mặt ông, anh nhếch môi cười nhạt.
"Còn chứ, chọc cho ông tức điên đó.
"
Phó Minh Chính không ngờ anh bật lại một câu đại nghịch bất đạo thế này, hai mắt ông tức tới nổ đom đóm đứng bật dậy quát:
"Cái thằng trời đánh này!"
Trình Nhã vội kéo ông lại, gấp gáp nhỏ giọng khuyên.
"Anh bớt nóng, con nó bị thương để nó đi xử lý trước đã.
"
Phó Dịch Bắc nhìn kẻ xướng người hoạ thì cười khẩy một tiếng.
"Giả mù sa mưa!"
Phó Minh Chính hít vào một hơi tức giận chỉ tay về phía anh.
"Bà xem! Nó nói cái gì kìa?"
Trình Nhã cũng bị Phó Dịch Bắc nói tới sượng mặt cười không nổi huống chi là trả lại ông, Phó Minh Chính tức giận phủi tay Trình Nhã ra nhào về phía Phó Dịch Bắc.
"Giả mù sa mưa hả? Vậy để tôi làm mưa thật cho anh nhìn! Đánh nốt bên mặt còn lại của anh cho nó sưng cho đều!"
"Mình à!"
Phó Minh Chính động tác quá nhanh Trình Nhã không giữ được ông, thoắt cái ông đã đi tới trước mặt Phó Dịch Bắc nhưng tay còn chưa hạ xuống thì có một dáng vẻ nhỏ xíu đã chắn ngang giữa hai người.
Tần Nguyệt dang hai tay chắn Phó Dịch Bắc ở sau người mình, cô tuy sợ nắm đấm trong có vẻ rất rắn chắc của Phó Minh Chính nhưng vẫn cắn răng nói:
"Là đám người kia kiếm chuyện trước, chú không được đánh anh ấy!"
Chạm phải ánh mắt ánh lên tia nước của cô bé trước, mặt nắm đấm của Phó Minh Chính lập tức cứng đờ trên không trung, ông lúng túng không biết phải thu về như thế nào.
Phó Dịch Bắc nhăn tít cả mày lại, anh kéo Tần Nguyệt qua một bên giọng nói không mấy thân thiện nói với cô.
"Em chen vào làm gì hả? Đứa ngu này! Lỡ ông ấy đánh trúng em thì làm sao?"
Tần Nguyệt mếu máo hất tay anh ra.
"Nhưng em không chắn thì chú ấy đánh anh thì làm sao?"
Phó Dịch Bắc há mồm muốn nói thì mặc kệ chứ sao! Nhưng mắt thấy nếu anh dám nói ra thì cô sẽ lập tức khóc thật, anh đành ngậm miệng lại quát:
"Không cho khóc!"
Tần Nguyệt chỉ là mếu máo chứ không khóc, bị anh quát cô ngược lại còn trừng mắt với anh.
Phó Minh Chính còn chưa kịp làm gì đã bị gắn mác người xấu, đứng một bên ông chấp tay ra sau lưng hắng giọng một cái nháy mắt với Trình Duệ.
Trình Duệ hiểu ý thấp giọng nói:
"Chuyện này là ngoài muốn, Dịch Bắc anh ấy không có cố ý đánh nhau đâu ba.
"
"E hèm! Vậy à?"
Phó Minh Chính giả vờ nghiêm mặt liếc mắt nhìn Phó Dịch Bắc ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn ông kia, nói:
"Nếu đã thế thì hai đứa về phòng đi, tắm rửa rồi ăn cơm, giờ cũng