Tiếu Cảnh Nhiên có một giấc mơ kỳ lạ vào cả đêm.
Trong giấc mơ, khi còn nhỏ, anh ở một mình trên núi Thương Sơn tối đen như mực, khóc lóc thảm thiết không ai đến cứu.
Xung quanh tối đen như mực, anh thậm chí không thể nhìn thấy đường xuống núi, nỗi sợ hãi không tìm được gia đình lấn át anh, dần dần ! anh thậm chí không thể khóc.
Khi mở mắt ra lần nữa, anh đang nằm trên tấm lưng rộng rãi ấm áp của người nào đó, bên tai vang lên một tiếng non nớt của trẻ con: "Tiếu Cảnh Nhiên, lần sau em còn loạn chạy lung tung không ! Suýt nữa thì không tìm được em!"
Một lúc sau, anh đang ngẩn ngơ ngồi một mình trên sân thượng, bên tai đột nhiên vang lên tiếng cười của một người đàn ông trẻ tuổi: "Này! Tiếu Cảnh Nhiên, cậu không vượt qua được ta bài kiểm tra lần này, cậu sẽ không trốn ở đây bí mật khóc nhè đi?"
"Đây, há mồm ra! Ông nội kêu ta mang kẹo yêu thích cho ngươi.
" Thiếu niên bóc một viên kẹo nhét vào miệng không chút do dự” Cố lên, lần này ngươi khảo đứng ở vị trí thứ ba, nhưng ta tin tưởng ở ngươi, sẽ lấy được vị trí thứ hai lần sau! "
"Ngươi mới thi khảo thứ hai, ta lần sau nhất định sẽ vượt qua ngươi!"
“Lý tưởng thì tuyệt, nhưng tiếc là nó vẫn đòi hỏi chỉ số IQ trong thực tế.
” Người thanh niên xoa đầu và cười rất tươi.
"Lục Tri Hoài! Ngươi tại sao lại đáng ghét như vậy!"
!
Vài mảnh vỡ trong dòng sông dài của ký ức cứ thế hiện ra lặp đi lặp lại, đan xen những giấc mơ với những nét vẽ mơ hồ.
Vừa lật bức tranh như lọt thỏm trong sân chơi của ngôi trường cấp 2 gắn bó, nơi quanh năm hương hoa mộc lan thoang thoảng.
Dây leo xanh mướt phủ kín hàng rào thép gai của sân bóng rổ, nắng như thiêu đốt tỏa hương cỏ cây, cả không khí tràn ngập vẻ đẹp của tuổi trẻ.
Trên sân bóng rổ, những thiếu niên mặc đồng phục học sinh có ngoại hình nổi bật và trong sáng, chỉ cần đứng ở đó là có thể tỏa sáng nhất trong đám đông.
Gương mặt quen thuộc vô song dần dần phóng to trước mắt anh, đôi mắt hoa đào hơi cong lên, trên môi lạnh lùng nở nụ cười nhàn nhạt: "Làm sao ta có thể thích hắn?"
"Ta không thích loại hình này.
"
Anh nói nhẹ nhưng người nghe như bị ném vào địa ngục lạnh lẽo.
Những tưởng trái tim đang lặng lẽ đập của những đứa trẻ đó cũng biến thành những bong bóng đủ màu sắc sẽ vỡ tan khi đặt dưới ánh nắng mặt trời, từ đó về sau, họ chỉ có thể cẩn thận nhốt trong góc và không dám cho ai biết.
!
Sau khi giấc mộng dài và lộn xộn dần tan biến, lông mi của Tiếu Cảnh Nhiên khẽ rung lên rồi mở mắt ra.
Cảnh tượng cuối cùng trong mộng vẫn ở trước mặt, để hắn nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mặt giống hệt người trong mộng, thật lâu không thể tỉnh lại.
.
Lục Tri Hoài !
Là vẫn còn mớ ngủ?
Có một cơn đau nhức không thể giải thích được ở mũi, Tiếu Cảnh Nhiên vùng vẫy một chút, cảm thấy bàn tay đang giam cầm quanh eo mình nới lỏng một chút.
Đôi lông mi dài của người đàn ông đối diện khẽ run lên, hắn cũng mở mắt ra.
"Tỉnh?"
Tiếu Cảnh Nhiên nhanh chóng thoát khỏi vòng tay ấm áp và ngồi dậy: "Sao anh lại ở