Lúc Diệp Trăn Trăn về, Quý Triết Ngạn không ở nhà, nghĩ thầm chắc bác sĩ Quý có việc gấp ở bệnh viện, đúng là khiến cô thở phào một hơi.
Xách túi giấy được gói ghém cẩn thận trong tay, Diệp Trăn Trăn như trộm chạy nhanh về phòng ngủ của mình. Đóng cửa phòng lại, cô lấy cái áo ngủ ra nhìn kỹ một phen, quả nhiên vẫn là... quá xấu hổ! Bác sĩ Quý có cảm thấy cô biến thái không!
Nhưng mà bộ đồ ngủ này đắt như vậy, mình còn muốn cùng bác sĩ Quý có cuộc sống hạnh phúc như mong muốn... Diệp Trăn Trăn do dự hai giây, quyết định, liều mạng!
Thành bại quyết định trong lần hành động này, Diệp Trăn Trăn vô cùng coi trọng — cô dùng sữa tắm do Mạc thiên vương làm đại ngôn tắm rửa ba lần mới mặc áo ngủ ra ngoài. Đứng trước gương to, ánh mắt Diệp Trăn Trăn sáng ngời nhìn bản thân. Mặc dù cổ áo hơi thấp nhưng vẫn trong phạm vị chịu đựng được, nghe chủ cửa hàng nói loại này như ấn như hiện, muốn cự tuyệt nhưng lại mang theo cảm giác mời chào, nhất định sẽ khiến lòng người ngứa ngáy khó nhịn.
Diệp Trăn Trăn gật đầu, tự cho mình 85 điểm — còn 15 điểm trừ vì kiểu dáng không đủ khí phách.
Cô quay người nhìn sau lưng, từ cổ đến thắt lưng không có vải che, nhưng bởi vì mái tóc dài thả ra sau lưng, ngược lại cũng không thấy lộ bao nhiêu, làn da bóng loáng nhẵn nhụi mơ hồ ẩn hiện sau những sợi tóc.
Cô thấy mình đã đem những lời của chủ tiệm nói, như ẩn như hiện, muốn cự tuyệt nhưng lại mang theo cảm giác mời chào phát huy tới cực điểm, 100 điểm không cần giải thích.
Kết luận — tối nay bác sĩ Quý không thể chạy thoát hừ hừ!
Đang lúc tự ngắm mình say mê, tiếng mở cửa rất nhỏ truyền tới. Trong lòng cô xiết chặt, đã tới thời điểm chứng kiến kì tích!
Hít sâu một hơi, Diệp Trăn Trăn cong cong khóe miệng, vui vẻ chạy ra ngoài: "Bác sĩ Quý anh đã về rồi... à..."
Đứng ở cửa là một nam một nữ trình độ kinh ngạc không kém Diệp Trăn Trăn, ba người đứng trước cửa trợn mắt há hốc mồm nhìn nhau, người đàn ông bên trái đột nhiên vỗ gáy, nhìn Diệp Trăn Trăn ngượng ngịu cười cười: "Ngại quá, chúng tôi hình như đi nhầm nhà."
Ông ấy lôi kéo người phụ nữ bên cạnh ra ngoài, còn tiện thể đóng cửa lại, sau ba giây, một lần nữa cửa bị mở ra: "Ngại quá, tôi vừa mới nhìn lại một chút, chúng tôi không vào nhầm, cho nên... có phải cháu đi nhầm không?"
...
"A– –!" Diệp Trăn Trăn kêu thảm thiết chạy về phòng, còn khóa trái cửa lại. Cô dựa vào cánh cửa thở hổn hển mấy cái, cố gắng để mình bình tĩnh lại. Vừa rồi đôi nam nữ kia dùng chìa khóa để mở, khẳng định quen biết Quý Triết Ngạn, hơn nữa nhìn tuổi tác và khí chất... giống như ba mẹ bác sĩ Quý...!
Cô thế mà dưới tình huống gặp phụ huynh lại mặc đồ... rất muốn tự sát.
Cô im lặng im lặng nín thở nghe ngóng động tĩnh ngoài cửa. Đối phương ở phòng khách hình như đáng nói gì đó, nhưng cũng không tới gõ cửa khiến Diệp Trăn Trăn thở phào một hơi. Cô lấy điện thoại di động gọi cho Quý Triết Ngạn, lại chỉ nghe được âm thanh báo bận.
Chau mày ngồi xuống trước bàn, Diệp Trăn Trăn thấy mình một mực tránh ở trong phòng cũng không phải biện pháp, nhưng mà, nhưng mà cô chưa chuẩn bị tốt để gặp phụ huynh đâu! Huống hồ bác sĩ Quý không ở đây, mới rồi còn phát sinh tình huống lúng túng... Diệp Trăn Trăn đau khổ che mặt.
Tóm lại... trước tiên thay áo ngủ đã.
Cô mở tủ chọn một bộ quần áo nghiêm chỉnh trực tiếp có thể đi phỏng vấn, lại tỉ mỉ chải đầu, vẫn... không có dũng khí ra ngoài.
Bác sĩ Quý anh mau về đi, một mình em chịu không được.
Quý Triết Ngạn đang đứng bên cạnh cửa sổ nghe điện thoại, lông mày không vui nhíu lại: "Không phải đã nói ba về thì liên lạc trước với con sao?"
Đầu dây bên kia đối phương bật cười, trong giọng nói tràn đầy ý chế nhạo: "Đúng vậy, không ngờ lại phát hiện anh kim ốc tàng kiều."
Quý Triết Ngạn nhíu mày chặt hơn: "Hai người như này trở về sẽ dọa cô ấy."
Đối phương à một tiếng: "Anh không sợ chính cô bé sẽ dọa ba à?"
"Ba là người tinh thần tàn tật, có bét nữa cũng không hơn được cái này."
"..."
Ông muốn phản bác, bên tai chỉ còn lại âm thanh tút tút báo bận.
Quý Triết Ngạn cúp điện thoại, bấm số Diệp Trăn Trăn, điện thoại gần như được bắt trong nháy mắt: "Hu hu bác sĩ Quý ơi, có người kỳ lạ tới nhà, anh mau về đi."
Nghe thấy âm thanh của Diệp Trăn Trăn, Quý Triết Ngạn không tự giác bật cười: "Đừng sợ, họ là ba mẹ anh, anh lập tức về ngay."
Cũng bởi vì là ba mẹ mới sợ, Diệp Trăn Trăn ưu buồn suy nghĩ.
"Em cứ ở trong phòng cũng không sao." Quý Triết Ngạn mặc áo khoác bước nhanh ra khỏi phòng làm việc, "Anh về ngay."
Diệp Trăn Trăn cầm điện thoại trong tay, ở trong phòng đi qua đi lại. Mặc dù bác sĩ Quý nói cô không cần ra ngoài, nhưng cô không thể một mực trốn trong này đâu, đây chính là bố mẹ chồng tương lai của cô, không chào hỏi cẩn thận sao được.
Cô hít sâu ba lần, rốt cuộc lẫm liệt mở cửa phòng ra ngoài.
Người đàn ông đang bưng hai ly cà phê từ nhà bếp đi ra, ông đã thay áo véc khoác ngoài, chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng, lúc nhìn thấy Diệp Trăn Trăn từ hàng lang đi tới, vô thức liếc cô một cái.
Không thể không nói bác sĩ Quý và ông ấy có dáng vẻ rất giống nhau, khí chất toát ra từ đôi lông mày kia càng không khác biệt.
Nhưng lại đem đến cảm giác hoàn toàn không giống cho Diệp Trăn Trăn.
Bác sĩ Quý mặc dù lạnh lùng nhưng khiến người ta không nhịn được tới gần, còn người trước mặt, như một đế vương cao ngạo, áp bức người ta không được tới gần.
Diệp Trăn Trăn không biết sự ví von của mình đúng hay không, cô chỉ cảm thấy... lúc người kia liếc qua, cô có cảm giác bị nhìn bằng nửa con mắt.
"Chào chú, cháu là, cháu là Diệp Trăn Trăn." Bây giờ hãy để cô mượn thân phận của Diệp Trăn Trăn đi, bởi vì cô thật sự không muốn giới thiệu mình là Lý Cẩu Đản.
"Chào cháu." Người đàn ông hơi gật đầu, đến phòng khách đặt nhẹ cà phê lên bàn: "Tôi là Anderson, đây là vợ tôi, Ôn Uyển."
"Chào dì ạ." Diệp Trăn Trăn chào hỏi người phụ nữ ngồi trên ghế sô pha, sau đó... lưng
cứng đờ.
Đợi đợi đợi đợi đã ông ấy vừa mới nói mình là ai? Anderson? Trước tiên không nói vì sao một người Trung Quốc lại lấy tên nước ngoài, chỉ là Anderson? Vậy có phải là tên của nam chính trong "Mật mã Tu La" không?
Diệp Trăn Trăn khó khăn ngẩng đầu, hoảng sợ nhìn ông ấy.
Người đàn ông nhìn cô, lộ ra nụ cười hoàn mỹ như đối diện với ống kính: "Tôi tên thật là Quý Uyên, ba của Quý Triết Ngạn."
Diệp Trăn Trăn: "..."
Trước hết hãy để cho cô yên tĩnh một chút.
Ở trong lòng tiêu hóa cực nhanh giả thiết này, mặt Quý Uyên và mặt Anderson trên màn hình dần dần chồng lên nhau. Cho nên... bây giờ cô có phải hay không hẳn là đi tới xin chữ ký?
Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, liền biến thành...
"Chú chẳng lẽ chính là cái kia bệnh nhân tinh thần tàn tật tự cho là mình biết bay sau đó từ ban công nhà mình nhảy xuống?"
...
Lúc Quý Triết Ngạn chạy về, Quý Uyên đang ngồi trên sô pha trò chuyện vui vẻ với Diệp Trăn Trăn.
Anh chau mày đi tới, tách hai người họ ra: "Không được gần ông ấy như vậy, sẽ bị lây nhiễm."
Diệp Trăn Trăn: "..."
Quý Uyên nhướng mày nhìn anh: "Là bác sĩ mà nói ra những lời không có trách nhiệm như vậy, ba thật ngại thay anh."
Quý Triết Ngạn cười nhạt một cái: "Bệnh của ba đã sớm vượt qua phạm vi y học có thể tiếp nhận rồi, phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện bao giờ cũng tốt."
Quý Uyên giật giật cánh tay, đang chuẩn bị nhảy bổ lên từ ghế sô pha thì bị Ôn Uyển kéo lại: "Ngạn Ngạn, lần này ba mẹ về chủ yếu để ông ấy dưỡng bệnh cho tốt..."
"Đã nói anh không có bệnh!" Quá nhập vai là bệnh sao? Đương nhiên không phải!
Mặc dù câu nói này bị Quý Uyên cắt đứt nhưng Ôn Uyển không hề tức giận, mặt không đổi sắc nhìn Quý Triết Ngạn: "Mẹ vốn nghĩ nên trực tiếp về nhà, nhưng ông ấy nhất định đòi tới chỗ con trước, nhưng cũng tốt..." Bà không nói tiếp mà quay đầu nhìn Diệp Trăn Trăn.
Hết thảy đều không cần nói.
Diệp Trăn Trăn lo lắng giật giật tay áo Quý Triết Ngạn, Quý Triết Ngạn ngược lại cầm tay cô, nhìn Ôn Uyển nói: "Những năm gần đây mẹ vất vả tồi, mẹ là y tá vĩ đại nhất con từng gặp."
"Bà ấy không phải y tá của ta, bà ấy là vợ ta!" Quý Uyên cuối cùng cũng xù lông, nhào tới muốn tới cắn Quý Triết Ngạn nhưng sau lưng lại bị Ôn Uyến kéo lại.
Cô muốn thu lại lời nói vừa rồi, Quý Uyên chỉ khi bình thường mới giống một đế vương cao ngạo.
"Sau khi đóng máy "Mật mã Tu La", bệnh tình hình như lại chuyển biến xấu, mẹ đã đã bàn bạc với bác sĩ chủ trị của ông ấy, bác sĩ cũng cảm thấy A Uyên tạm thời nên dừng công việc." Ôn Uyển cười cười, cũng đứng lên từ ghế sô pha: "Hôm nay xem ra không tiện, ba mẹ về trước đây."
"Được rồi." Quý Triết Ngạn tiễn bọn họ ra cửa, ôm Ôn Uyển một cái, "Có thời gian con mời mẹ ăn cơm."
Rõ ràng người bị bỏ qua Quý Uyên cũng không hề tức giận màghé vào tai Diệp Trăn Trăn thì thầm: "Thằng nhóc Triết Ngạn này có chướng ngại tình cảm, nhưng con đừng nản chí, bộ ngủ vừa rồi không tệ, nhất định có thể khiến nó thông suốt."
Diệp Trăn Trăn: "..."
Cứu mạng mạng mạng mạng!
Nhìn thấy Diệp Trăn Trăn đỏ mặt, Quý Triết Ngạn vô thức kéo cô ra sau lựng, chỉ chỉ cửa đang mở rộng. Quý Uyên hừ lạnh một tiếng, theo sau Ôn Uyển ra ngoài.
"Thế nào?" Đóng cửa lại, Quý Triết Ngạn quay đầu nhìn Diệp Trăn Trăn, "Ông ấy cùng em nói chuyện gì?"
"Không, không có gì!" Diệp Trăn Trăn bỏ tay Quý Triết Ngạn ra, phi cực nhanh về phòng. Mặt đỏ như bốc cháy, Diệp Trăn Trăn xông vào phòng tắm hất nước lên mặt, liền nghe thấy những tiếng bước chân nhẹ nhàng.
"Đây là cái gì?" Giọng nói của Quý Triết Ngạn vang lên bên cạnh, Diệp Trăn Trăn quay đầu nhìn, trong tay anh chính là trang phục chiến đấu vừa mua.
...
"A a a không được nhìn!" Diệp Trăn Trăn lao ra đoạt lấy áo ngủ giấu sau lưng. Quý Triết Ngạn nhìn cô một hồi, mặt còn chưa kịp lau khô, những giọt nước trong suốt theo cằm chảy xuống cổ, lăn theo xương quay xanh, một đường chảy xuống dưới... bị quần áo che khuất.
Sắc mặt Quý Triết Ngạn biến đổi, anh kéo Diệp Trăn Trăn vào ngực, khóe miệng cong lên nụ cười yếu ớt: "Không ngờ Trăn Trăn thích kiểu này, không bằng mặc cho anh nhìn một chút?"
Spoil chương 47:
Diệp Trăn Trăn nhíu mày: "Đau không?"
"Không đau." Quý Triết Ngạn nói xong lại nhẹ nhàng cọ xát lên môi cô mấy cái. Diệp Trăn Trăn bị làm ngứa ngứa, cũng cười theo: "Bác sĩ Quý, sữa bò cũng khiến anh say sao?" Không say sao bác sĩ Quý lại nhiệt tình thế.
Quý Triết Ngạn ngẩng đầu, đôi mắt phủ sương mù nhìn thẳng vào mắt cô: "Là em khiến anh say."
Trái tim Diệp Trăn Trăn nảy lên một cái, thì ra bác sĩ Quý của cô biết nói những lời tình cảm như vậy. Đôi mắt cô sáng lên, cả khuôn mặt cũng theo đó sáng bừng: "Vậy chúng ta tiếp tục được không?"