Mất Trí Nhớ

Chương 50: Thẩm vấn


trước sau

Nếu giả thiết của Tả Dịch được thành lập, vậy động cơ để thím Chu làm tất cả những việc này đều có thể quy về hai chữ -- tài sản.

"Đi tìm thím Chu đến tra hỏi, tôi còn phải tới chỗ này một chuyến." Tả Dịch đứng từ ghế lên, đi ra ngoài cửa. Lý Tín Nhiên không ngừng thu dọn đồ đạc, đuổi theo: "Lão đại, anh muốn đi đâu vậy?"

"Thành phố D."

Diệp Trăn Trăn còn chờ bên ngoài hành hàng, trong lòng vẫn thấp thỏm không nguôi. Mặc dù thời gian cô và Chu Văn quen biết chưa lâu, nhưng cô vẫn cho rằng Chu Văn là người có thể tin cậy được, đến tận bây giờ vẫn không nghĩ tới cô ta lại có liên quan tới vụ án.

Cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua lối rẽ, Chu Văn trùng hợp từ lối đó đi ra. Lúc nhìn thấy Diệp Trăn Trăn, bước chân của Chu Văn vô thức dừng lại, hiển nhiên không ngờ lại gặp cô ở chỗ này. Diệp Trăn Trăn nhìn cô ta không nói gì, Chu Văn đi tới phía trước, nhìn cô cười xin lỗi: "Xin lỗi, trước đó tôi đã nói dối."

Mặc dù biết rõ người trước mặt không phải Diệp Trăn Trăn nhưng lúc cô ta đối mặt không hiểu sao lại thấy chột dạ: "Còn nhớ lần cô ở bên ngoài phòng bếp nghe được cuộc nói chuyện kia không? Khi đó tôi với mẹ tôi cãi nhau, cũng bởi vì giúp bà ấy làm chứng giả." Cô ta nhìn Diệp Trăn Trăn, giống như đang muốn giải thích gì đó, "Nhưng tôi nói Diệp lão tiên sinh không phải bà ấy giết thì tôi sẽ tin tưởng."

Diệp Trăn Trăn mím môi không trả lời, cô không có cách nào tin tưởng thím Chu như Chu Văn, mặc kệ khoảng thời gian ở Diệp gia hay là hiện tại.

Có lẽ hiểu được suy nghĩ của Diệp Trăn Trăn, Chu Văn cười ảm đạm: "Thật xin lỗi." Cô ta lại xin lỗi lần nữa mới vòng qua Diệp Trăn Trăn ra ngoài.

Một mình Diệp Trăn Trăn đứng ở hành lang một lát thì thấy Tả Dịch và Lý Tín Nhiên xuất hiện ở chỗ ngoặt. Cô thấy Tả Dịch, vô thức gọi một tiếng: "Cảnh sát Tả."

Tả Dịch gật đầu với cô, đi tới: "Bức tranh kia tôi sẽ sao chép gửi tới cảnh sát thành phố D, nhờ bọn họ hỗ trợ điều tra."

"Vâng."

Hình như thấy giọng nói của Diệp Trăn Trăn khá buồn bã, Tả Dịch không nhịn được hỏi: "Sao thế?"

Diệp Trăn Trăn lắc đầu: "Không có gì."

Tả Dịch nhìn cô một cái, đột nhiên hỏi: "Cô muốn tới thành phố D không? Nếu như cô tới thành phố D, không chừng có thu hoạch bất ngờ."

Ánh mắt Diệp Trăn Trăn sáng lên, trầm ngâm nhìn người đối diện: "Nhưng không phải anh không cho tôi rời khỏi thành phố A sao?"

Tả Dịch nhếch khóe miệng mỉm cười, nói: "Mấy ngày nữa tôi dự định một mình tới thành phố D, cô muốn đi cùng không?"

Giống như bạn nhỏ bị thu hút bởi trái cây có màu sắc bắt mắt, Diệp Trăn Trăn vô thức đồng ý. Tả Dịch càng vểnh khóe miệng lên, Lý Tín Nhiên đứng bên cạnh nhìn không khỏi mở mang tầm mắt.

Anh ta cảm thấy bây giờ Lão đại giống như một tên tội phạm đang vui sướng khi lừa gạt thành công.

"Vậy sau khi tôi xác nhận thời gian sẽ thông báo cho cô, hôm nay cứ như vậy đã."

"Được." Diệp Trăn Trăn lễ phép chào tạm biệt hai người rồi mới quay người ra khỏi cục cảnh sát.

"Thật là một bạn nhỏ nghe lời, giống như phát cho cô ấy phiếu bé ngoan." Lý Tín Nhiên nhìn bóng lưng Diệp Trăn Trăn đi xa, tự động nhập vai giáo viên coi trẻ.

Tả Dịch nghiêng đầu liếc qua: "Sao anh còn đứng ở đây, không phải bảo anh dẫn thím Chu đi tra hỏi sao?"

Lý Tín Nhiên: "..."

Anh ta đội nhiên có một loại cảm giảm chỉ cho phép quan châu phóng hỏa, chứ không cho bá tánh đốt đèn.

Dưới sự oán giận công việc của Lý Tín Nhiên, thím Chu đã tới cục cảnh sát trước giờ tan ca. Vẫn là phòng thẩm vẫn cũ, vẫn là Tả Dịch và Lý Tín Nhiên, thế nhưng thím Chu đối diện có chút bất đồng.

Ít nhất Lý Tín Nhiên còn chưa từng gặp người nào lần đầu tiên vào phòng thẩm vấn lại bình tĩnh như vậy.

"Văn Văn nói đúng, đúng là 7 giờ tôi ra ngoài." Thím Chu ngồi ngay ngắn trên ghế, không do dự thú nhận lời khai giả trước kia.

Tả Dịch nhìn bả ta, hỏi: "Sau khi ra ngoài bà đi đã đi đâu?"

"Về thẳng Diệp gia." Thím Chu nhìn anh ta một cái, giọng nói không hề thay đổi, "Lúc tôi về đến nhà vẫn chưa tới tám giờ, lúc ấy trong nhà cũng không có bất thường. Tôi về phòng mình, ban đầu định thay quần áo rồi tới phòng lão gia xem qua, nhưng không bao lâu sau khi tôi về đến phòng, liền nghe thấy tiếng cãi vã bên ngoài."

Tả Dịch nhíu mày: "Nghe thấy ai?"

"Là giọng nói của một nam một nữ, cô gái hẳn là tiểu thư, giọng nói của người đàn ông tương đối mơ hồ, tôi không thể xác định..." Bà ta nói đến đây dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn người đối diện: "Chẳng qua cảm thấy hình như là thiếu gia Tần Không."

Lý Tín Nhiên viết xong hai chữ Tần Không ngẩng đầu lên nhìn thím Chu một chút, Tả Dịch gật nhẹ, ra hiệu bà ta tiếp tục.

Thím Chu mấp máy môi, tiếp tục nói: "Lúc ấy tôi không để ý, tiểu thư và thiếu gia Tần Không đều là người trẻ tuổi, khó tránh va chạm, mà anh cũng biết, quan hệ của bọn họ không tính là tốt đẹp. Nhưng tiểu thư và thiếu gia Tần Không dù sao cũng là vợ chồng chưa cưới, thân phận của tôi không thích hợp để khuyên giải, thế là tôi ở trong phòng chờ một lúc, nghe thấy bên bên ngoài không còn âm thanh mới mở của đi ra. Bên ngoài rất yên tĩnh, tôi thấy một bóng lưng màu đen lóe lên, đi ra hướng cửa sau. Lúc ấy tôi rất nghi ngờ, tiếp theo liền nghe thấy tiếng hét chói tai của Tôn Thiến phu nhân, tôi chạy tới cầu thang kiểm tra, phát hiện tiểu thư nằm trên sàn nhà phòng khách, trên mặt đất còn chảy một vũng máu."

Thím Chu nói một hơi, cả phòng phỏng vấn chỉ nghe thấy tiếng hít thở. Tả Dịch đợi bà ta dừng lại một lúc, mới hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Lúc ấy tôi bị dọa, tiếp theo suy nghĩ đầu tiên là người vừa rồi đã đẩy
tiểu thư xuống, thế là tôi vội vàng đuổi về phía hắn ta vừa đi."

Con ngươi Tả Dịch khẽ động: "Tôn Thiến và Diệp Khang Bình không phát hiện ra bà sao?"

Thím Chu lắc đầu: "Hẳn là không phát hiện, cửa sau ngược với hướng phòng khách, mà bọn họ lúc ấy cũng hoảng sợ, căn bản không để ý tình huống xung quanh."

Tả Dịch trầm mặc một chút, hỏi: "Bà đuổi kịp người kia không?"

Thím Chu vẫn lắc đầu: "Hắn ta đi rất nhanh, sau khi tôi ra đã không thấy bóng dáng hắn, nhưng... lúc tôi đi qua vườn, bị người khác đánh ngất."

Lý Tín Nhiên: "..."

Vụ án xoay chuyển quanh co thế này, đơn giản là một loại nghệ thuật, đẹp đến mức anh ta muốn đón gió rơi lệ.

Mặt không đổi sắc lúc này cũng chỉ có Tả Dịch: "Có thấy rõ người đánh ngất bà không?"

"Không, hắn đánh ngất tôi từ phía sau, sự việc xảy ra đột ngột, tôi hoàn toàn không kịp phản ứng. Lúc tôi tỉnh lại có cẩn thận để ý thời gian, đã qua 9 giờ. Lúc ấy tôi thấy rất kỳ lạ, vì sao qua một giờ rồi mà cảnh sát còn chưa tới. Mặc dù không biết vì lý do gì Tôn phu nhân bọn họ còn chưa báo cảnh sát, nhưng để an toàn, tôi cố ý từ cửa sau vòng qua cửa trước, làm bộ vừa mới về. Sau khi tôi vào cửa gặp thấy bọn họ đang báo cảnh sát, mặc dù tôi nghi ngờ nhưng vẫn giả vờ không hiểu rõ tình huống."

Lại là một khoảng thời gian im lặng, Tả Dịch nhìn thím Chu rất lâu, cuối cùng mở miệng: "Cho nên từ đầu đến cuối bà chỉ nhìn thấy bóng lưng của hung thủ?"

"Đúng vậy." thím Chu gật nhẹ, "Nhưng trong thời gian tôi ngất đi, hình như tôi nghe thấy âm thanh của xẻng xúc đất... có lẽ là ảo giác của tôi."

Xẻng xúc đất?

Lý Tín Nhiên sờ sờ cằm mình, giống như đang suy tuy điều gì, Tả Dịch hạ mắt, hỏi một câu không liên quan: "Lần đầu tiên lấy lời khai, vì sao bà lại nói dối?"

Hình như thím Chu đã sớm đoán anh ta hỏi mình như vậy, rất nhanh trả lời: "Vì tôi không muốn mìn bị nghi ngờ là hung thủ, tôi vừa nói những lời kia, ngay cả tôi nghe cũng thấy không đáng tin, càng không cần nói cảnh sát. Nhưng đây đúng là sự thật."

Tả Dịch nhìn bà ta, lông mày hơi nheo lại: "Một câu hỏi cuối cùng, Diệp Hồng Sinh và bà có quan hệ thế nào?"

Cuối cùng thím Chu cũng lộ ra một chút dao động, nhưng rất nhanh lại bình thường lại: "Quan hệ chủ tớ."

Tả Dịch cúi đầu nhếch miệng cười cười, để cho người khác dẫn thím Chu ra ngoài.

Lý Tín Nhiên liếc nhìn sổ ghi chép, hỏi Tả Dịch: "Lão đại, anh cho rằng bà ta có đáng tin không?

Tả Dịch lười biếng dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại: "Lời khai của bà ta dẫn chúng ta nghi ngờ hai người."

"Tần Không và Vương Nhị Cẩu?"

Tả Dịch mở mắt, hơi bất ngờ nhìn anh ta một cái: "Cuối cùng anh cũng có điểm giống người tốt nghiệp trường cảnh sát."

Lý Tín Nhiên: "..."

Anh ta quyết định không nghe thấy câu này của Tả Dịch, lẩm bẩm một mình: "Thật sự có người đánh ngất bà ta sao? Nếu như không có, trong một tiếng đó bà ta làm gì?"

"Có lẽ... không làm cái gì."

"Không làm cái gì?" Lý Tín Nhiên cau mày, đem tình tiết vụ án xâu chuỗi với nhau một lần, "Dựa theo giả thiết của anh, động cơ của thím Chu là tài sản kế thừa, khai báo bây giờ hay lúc đó thì có gì khác nhau?" Nếu như nói Chu Văn do bà ta gọi đến tự thú, như vậy lý do bà ta nói do sợ bị nghi ngờ là hung thủ sẽ không vững. Nhưng vì sao lại chọn lúc này để bại lộ?

"Từng nghe qua câu châm ngôn này chưa? Tả Dịch đột nhiên nhìn anh ta một cái: "Tính toán cẩn thận rồi mới làm."

Lý Tín Nhiên nhếc môi: "Lão đại, mấy câu nho nhã từ miệng anh phun ra, hiệu quả thật kinh người."

Khóe miệng Tả Dịch cười nhẹ, lộ ra khuôn mặt tươi cười càng đáng sợ hơn: "Đây là thời gian theo bà ta là thích hợp nhất, có thể khiến bà ta đạt được lợi ích cao nhất."

Trong đầu Lý Tín Nhiên bỗng nghĩ tới câu nói Tả Dịch nói với anh ta trước đó "Dụ rắn ra khỏi hang", anh ta có cảm giảm tất cả mọi người đều bị Tả Dịch tính kế: "Lão đại, tôi chưa nói với anh, đôi khi anh rất đáng sợ?"

"Lời này tôi nghe qua hơn 6 vạn lần rồi." Tả Dịch đứng từ ghế lên, đi ra ngoài cửa, "Ngày kia tôi muốn tới thành phố D, chỗ này giao cho anh."

"Ấy Lão đại, anh không thể bỏ chúng tôi như vậy!" Vụ án này anh ta thật sự hold không được a a a a.

"Ngày mai lại đi tìm anh em nhà họ Tần hỏi lần nữa, còn thân phận của Diệp Trăn Trăn, điều tra thế nào?"

"Vẫn chưa tra được. Lão đại, thật sự không nghĩ để tôi dẫn Diệp Trăn Trăn đi thành phố D sao?"

"Nếu anh không sợ bị bác sĩ Quý giải phẫu thì đi đi."

Lý Tín Nhiên: "..."

Anh ta sợ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện