Lúc Diệp Trăn Trăn tới cửa phòng Diệp Hồng Sinh, động tác đẩy cửa vô thức dừng lại.
"Liên quan đến chân tướng việc Lý Giai Giai được nhận nuôi chúng tôi còn đang điều tra, kỳ lạ là ngay cả thím Chu cũng không biết cô là song sinh. Chúng tôi đang tìm bác sĩ phụ trách khoa sản lúc đó, nhưng bà ấy đã về hưu, có lẽ sẽ tốn một ít thời gian."
Tiếng của Tả Dịch đột nhiên vọng bên tai khiến chân mày cô hơi nhíu lại. Lần này cô tới Diệp gia chỉ để mang theo một ít quần áo và giấy tờ chứng nhận, nhưng khi nhìn thấy cửa phòng Diệp Hồng Sinh đóng chặt, không kìm lòng được bước tới.
Cô cũng không biết cô muốn tìm thứ gì, nhưng cô có loại dự cảm, phía sau cánh cửa này sẽ có thứ cô đang muốn tìm.
Diệp gia đã thay đổi rất nhiều so với lúc cô đi, không có thím Chu và Vương Nhị Cẩu quản lý, ngay cả trên chốt cửa cũng bị bám một tầng bụi mỏng. Cho dù đang là ban ngày, trong phòng không hề cảm thấy một chút hơi người, huống hồ ở đây đã từng có hai người chết, cái loại tâm lý ám thị này khiến ánh nắng trên cửa sổ càng làm người ta sợ hãi hơn so với trăng đêm.
Diệp Trăn Trăn là người kiên định theo chủ nghĩa duy vật, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến tính nhát gan của cô. Lúc trước ở trong Diệp gia, cô cũng không hề bước vào phòng của Diệp Hồng Sinh, bây giờ... biết sớm đợi ngày mai bác sĩ Quý được nghỉ để anh đi cùng mình.
Bởi vì ngày mai cùng cha mẹ Quý Triết Ngạn ăn cơm, cho nên cố ý tới đây lấy ít quần áo, nhưng bây giờ bởi vì một chút chuyện liên quan đến Diệp Hồng Sinh mà không thể không xoắn xuýt.
Diệp Trăn Trăn lại muốn khóc.
Có vào hay không, đây là một vấn đề.
Cuối cùng tính tò mò đã chiến thắng lỗi sợ hãi trong lòng, cô là một người trẻ tuổi có dũng khí!
Đặt tay lên tay nắm cửa, Diệp Trăn Trăn hít một hơi, két một tiếng đẩy cửa bước vào.
Căn phòng của Diệp Hồng Sinh có một cái cửa sổ rất lớn, đối diện chính là vườn hoa, ông ta thường xuyên đứng ở chỗ đó nhìn ra xa, cho nên tầm mắt có thể nhìn thấy vườn hoa mà Vương Nhị Cẩu tỉ mỉ chăm sóc, hoa ở chỗ đó hàng năm đều nở rất đẹp.
Nhưng bây giờ, bởi vì trời nóng bức lại thời gian dài không được tưới nước, những hoa trong vườn nhìn qua đều ỉu xìu rũ rượi.
Bởi vì phía sau cửa không khóa, một luồng gió mát từ ngoài cửa thổi vào, Diệp Trăn Trăn chỉ cảm thấy sau lưng mát rượi. Lại rắc một tiếng, cánh cửa phía sau đột nhiên đóng lại, trong lòng Diệp Trăn Trăn giật thót, suýt chút hô cứu mạng.
Cô cảm thấy chân mình sắp nhũn ra rồi, cho nên cô không dám quay đầu, chỉ có thể dựa vào trí nhớ lảo đảo bước đi, nếu như gặp may, nói không chừng có thể một phát ăn ngay.
Thế nhưng thần may mắn hình như không giúp đỡ cô, trong nháy máy khi cô lùi về đằng sau, cả người đều va vào giá sách. Lần bị đụng này khá đau, còn nghe thấy một vài tiếng va đâp.
Diệp Trăn Trăn kêu lên một tiếng, nước mắt đầm đìa ngồi trước tủ sách ôm cái gáy. Đau đớn từ gáy truyền tới khiến cô tạm thời không rảnh để quan tâm đến nỗi sợ hãi trong lòng.
"Lạch cạch" một tiếng, một quyển sách cũ từ phía sau rơi xuống, con ngươi cảu Diệp Trăn Trăn mở to, cửa tủ sách không hề mở, quyển sách này từ chỗ nào chui ra?
Lần này cô thật sự muốn hô cứu mạng.
Quyển sách ố vàng lẳng lặng nằm trên mặt đất, giống như mỹ nhân đang chờ được sủng hạnh.
Nội tâm Diệp Trăn Trăn vì cái kiểu ví von này có chút quýnh, thế nhưng ánh mắt không cách nào rời khỏi bìa sách. Phía trên chỉ viết bốn chữ --
Diệp gia tổ huấn.
Trái tim trong ngực đột nhiên nảy lên, đập vô cùng dữ dội, Diệp Trăn Trăn mím môi, chậm chạp không dám đưa tay ra lật sách.
Lại là một cơn gió không biết từ đâu thổi tới, nhẹ nhàng lật từng trang sách lên, nương theo tiếng sột soạt, Diệp gia tổ huấn cứ như vậy mở ra trước mặt cô.
Đừng tưởng rằng ở nơi đô thị phồn hoa cách xa thôn dã, là người người đều tôn trọng khoa học.
Diệp gia tổ huấn điều thứ nhất chỉ có bốn chứ, song sinh yêu quái.
Bởi vì liên quan đến hệ gen của Diệp gia, cách mấy đời sẽ sinh ra một cặp song sinh, trong mắt của lão tổ tông Diệp gia, bọn họ là yêu quái, nhất định phải diệt người thứ nhất.
Về phần diệt làm sao, mỗi thời đại lại có một cách làm. Đến thời Diệp Hồng Sinh, ông ta hiển nhiên là đưa cho người ta nuôi dưỡng.
Diệp Trăn Trăn cảm thấy tim mình nhói lên, rõ ràng đang là mùa nóng, nhưng sau lưng cô đã rịn một tầng mô hôi lạnh.
Ở giữa quyển sách có kẹp một tấm thẻ đánh dấu, chỉ lộ ra ngoài một góc nhỏ. Màu trắng noãn đối lập với trang sách ố vàng thật không hợp nhau, vừa nhìn là biết sản phẩm của thời đại này.
Diệp Trăn Trăn đưa tay phải ra, định rút tấm thẻ đánh dấu, nhưng lúc này cô mới phát hiện tay mình vậy mà không kìm được run rẩy.
Cố gắng ổn định tâm lý, Diệp Trăn Trăn rút tấm thẻ đánh dấu ra. Bên trên viết một hàng chữ nhỏ bằng mực nước đen, giống như là chữ viết của Diệp Hồng Sinh.
--- Khi ngươi gặp được một người có dung mạo giống hết mình, chính là lúc tai họa bắt đầu.
Trong lúc nhất thời trong đầu dường như có rất nhiều đoạn ký ức lóe lên như đèn kéo quân, Diệp Trăn Trăn ngồi nguyên tại chỗ rất lâu, cuối cùng cũng bò từ dưới mặt đất lên.
Cô vào phòng bếp tìm một cái chậu than, đem tờ ghi chép về song sinh trong Diệp gia tổ huấn kia xé ra, ném cả tấm thẻ đánh dấu vào rồi đốt.
Đốt Diệp gia tổ huấn, lão tổ tông sẽ không nguyền rủa cô chứ... Không không, cô là người kiên định theo thuyết duy vật.
Diệp Trăn Trăn ngồi trước ngọn lửa siết chặt nắm đấm, thẳng đến khi tờ giấy và thẻ đánh dấu bị đốt thành tro mới đặt lại Tổ huấn vào trong giá sách, cầm theo túi hành lý rời khỏi Diệp gia.
Lúc về tới nhà Quý Triết Ngạn vẫn chưa về, Diệp Trăn Trăn đang sắp xếp lại đồ đạc liền nhận được điện thoại của Tả Dịch.
Anh ta nói đã tìm được bác sĩ khoa sản năm đó, nhưng bà ấy đã dùng một hình thức khác tồn tại trên thế giới này.
Diệp
Trăn Trăn nhìn ảnh chụp nghĩa trang Tả Dịch gửi tới, đột nhiên hơi rùng mình.
Anh ta nói mấy tháng trước bà ấy qua đời vì bệnh tật, không may, tất cả các bác sĩ tham gia cuộc phẫu thuật năm đó, hiện giờ không còn ở bệnh viện kia công tác, cũng không rõ tung tích, có thể bọn họ sẽ tiếp tục tìm kiếm.
Diệp Trăn Trăn tỏ ra đã hiểu, sau khi nói cảm ơn với Tả Dịch liền cúp điện thoại.
Chân tướng năm đó đã không thể biết được, cha mẹ của cô rốt cuộc có biết cô có chị em sinh đôi không?
Đầu Diệp Trăn Trăn đột nhiên đau nhói, không muốn tiếp tục nghiên cứu vấn đề này nữa, cô trở về phòng mình nằm vật lên giường --- mặc dù đã cùng bác sĩ Quý trải qua quan hệ này nọ, nhưng đại đa số thời gian bọn họ vẫn ngủ riêng.
Lúc mơ mơ màng màng tỉnh lại, Diệp Trăn Trăn đã nhìn thấy Quý Triết Ngạn ngồi bên giường. Ánh mắt của anh có chút bất đắc dĩ, thế nhưng vẻ mặt nghiêm túc khiến Diệp Trăn Trăn cảm thấy anh đang tức giận.
"Bác sĩ Quý..."
Âm thanh khàn khàn phát ra khỏi miệng khiến Diệp Trăn Trăn nảy lên một cái, Quý Triết Ngạn cầm túi trườm trên trán cô xuống, cúi đầu hôn lên mặt cô một cái: "Cẩu Đản Nhi, tại sao em lại phát sốt? Không phải nói đồ ngốc sẽ không bị bệnh sao?"
Diệp Trăn Trăn bĩu môi, cố gắng duỗi hai tay vòng qua cổ Quý Triết Ngạn. Quý Triết Ngạn phối hợp khom lưng thấp hơn, gần như là dán lên người Diệp Trăn Trăn. Diệp Trăn Trăn thỏa mãn ôm cổ anh, hôn lên môi anh một cái: "Bác sĩ Quý, nghe nói phát sốt chỉ cần ra mồ hôi là khỏi."
...
Lần này Quý Triết Ngạn thật sự bất đắc dĩ, mặt Diệp Trăn Trăn bởi vì sốt nhẹ mà hơi ửng hồng, cả cơ thể cô so với bình thường lại càng mềm mại hơn, đôi mắt lấp lánh ánh nước vô tội nhìn mình.
Căn bản khiến người ta cầm lòng chẳng được.
Quý Triết Ngạn xoay người lên giường, dùng chăm mềm phủ lên hai người. Anh nhìn Diệp Trăn Trăn bên dưới, dịu dàng sờ lên gương mặt còn hơi nóng của cô: "Em chịu được không?"
"Chỉ cần là bác sĩ Quý em đều chịu được!" Diệp Trăn Trăn vô cùng khẳng định gật đầu, còn không an phận sờ sờ eo Quý Triết Ngạn mấy cái.
Lông mày Quý Triết Ngạn cau lại, nắm chặt hai tay không an phận của Diệp Trăn Trăn lại. Anh liếm liếm đôi môi hơi khô của Diệp Trăn Trăn một chút, giọng nói trở lên khàn khàn: "... Nếu như không thoái mái thì đẩy anh ra nhé."
"Vâng..." Diệp Trăn Trăn nhắm mắt lại, hưởng thụ nụ hôn triền miên rơi trên người mình.
Bởi vì còn bận tâm tới sức khỏe của Diệp Trăn Trăn, Quý Triết Ngạn không làm bao lâu liền kết thúc. Thuận tay đo nhiệt độ của người trong lòng, phát hiện nhiệt độ của cô vậy mà giảm xuống.
Diệp Trăn Trăn nằm trong ngực Quý Triết Ngạn cười cười vài cái: "Sau này em lại phát sốt, vẫn là để bác sĩ Quý làm thuốc hạ sốt cho em đi."
#Rễ bản lam chữa khỏi trăm bệnh bác sĩ Quý#
Anh ôm người trong ngực đang mềm nhũn, trừng phạt cắn lên đôi môi đỏ mọng của cô một cái: "Nếu lần sau còn phát sốt, em cứ chạy quanh khu chung cư 10 vòng đi, nhất định ra nhiều mồ hôi."
Diệp Trăn Trăn bất mãn hừ hừ hai tiếng, ghé vào người Quý Triết Ngạn bất động.
Quý Triết Ngạn nhìn người đang uể oải trong ngực, bóp bóp hông cô một cái: "Hôm nay em về Diệp gia gặp chuyện gì sao?"
"Không có..."
"Vậy làm sao đột nhiên bị sốt..."
"Em cũng không biết..."
Hai người im lặng một hồi, Diệp Trăn Trăn đột nhiên nói: "Bác sĩ Quý anh có tin quỷ thần không?"
Quý Triết Ngạn ngẩn người, nhìn cô nói: "Anh là bác sĩ."
Diệp Trăn Trăn cười cười, sấn tới hôn Quý Triết Ngạn hai cái: "Ừm, em cũng không tin."
Tư thế thân mật này khó tránh khỏi ma sát, Quý Triết Ngạn cảm thấy trong cơ thể lại có ngọn lửa đang nhen nhóm liền cực nhanh xoay người mặc quần áo rời giường: "Anh đi làm cơm tối, em ngủ thêm một lát đi." Hôn lên mặt Diệp Trăn Trăn một cái, Quý Triết Ngạn vội vội vàng chạy ra khỏi phòng ngủ.
Diệp Trăn Trăn nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, lại mơ màng nhắm mắt.
Chuyện sau đó đều diễn ra rất thuận lợi, bất kể là gặp cha mẹ Quý Triết Ngạn hay là kế thừa tài sản của Diệp Hồng Sinh.
Diệp Trăn Trăn đem cổ phần công ty Diệp Hồng Sinh cho cô giao cho luật sư Tiền, để ông ta giúp mình đại diện, lại tiếp nhận ngôi nhà trang viên Kensney và nhà lớn Diệp gia, sau đó còn bao nhiêu tiền mặt đều quyên góp cho quỹ từ thiện của Diệp Hồng Sinh.
Trong lúc nhất thời Diệp Trăn Trăn ở thành phố A danh tiếng vang xa, thế nhưng cái vị gần đây đang nổi như cồn lại toàn tâm toàn ý phiền não một chuyện --- không biết quyên góp nhiều tiền như vậy, có đủ mua được học phần tốt nghiệp không?