Bé con Tiểu Lục Khiết không biết nghe Từ Khánh nói gì mà rất lo lắng cho Tiểu Bảo Bối.
Bé con nắm chặt điện thoại trong tay, còn chưa đợi Cố Long hồi phục lại cảm xúc đã liên tục nói.
"Ba! Ba có nghe con nói không? Nếu gặp người xấu thì định bắt cóc ba thì ba cứ cắn chết người đó.
Còn phải nhớ hô kêu cứu nhé, ba không được sợ, cũng không được khóc nhè.
Lục Khiết sẽ lo lắng lắm"
Tiểu Lục Khiết thật ra vẫn còn ở độ tuổi nhìn thế giới bằng con mắt nhỏ bé.
Nhưng bé con cũng hiểu chuyện, các cậu ở trong nhà đều nói ba của bé không được thông minh lại tin người.
Cho nên tuy mới chỉ sắp vào lớp một, nhưng số điện thoại của các cậu hay là địa chỉ nhà gì bé cũng nhớ.
Bởi vì hai cha con ít phải rời xa nhau, bé buộc phải nhớ thay phần ba ba.
Để lỡ như gặp chuyện không may, bé có thể dùng chút trí nhớ ít ỏi của mình để giải quyết cùng ba ba.
Cố Long càng nghe càng thấy con trai mình chắc chắn đã bị Từ Khánh dạy hư cho nên hắn ho nhẹ một tiếng, dịu dàng nhắc nhở.
"Bé con! Mình còn nhỏ như vậy không nên nói những thời lưu manh nha.
Như vậy sẽ không phải bé ngoan đâu"
Tiểu Lục Khiết ngồi trên giường trắng, cả người trốn trong chăn chỉ còn mỗi cái mặt lộ ra, bé con nhìn màn hình điện thoại.
Rõ ràng vẫn là hiện ra kí hiệu thường ngày bé hay gọi cho ba ba, mà sao hôm nay lại là một giọng khác? Ba ba của bé đâu?
Bất an nổi lên trong lòng, Tiểu Lục Khiết run rẩy cầm điện thoại hỏi nhỏ.
"Chú...chú là người xấu hả? Có phải chú đang bắt cóc ba con không? Chú muốn bao nhiêu tiền? Hiện tại con vừa tiết kiệm được hai con heo đất? Có đủ chuộc ba của con không ạ?"
Cố Long thật sự đã khóc trong lòng rồi, từ khi nào mà hắn đã biến thành người xấu trong mắt con trai vậy?
Nhưng hắn không cam chịu số phận, cũng không thể trách bé con được.
Hắn nhìn đến phòng vệ sinh vẫn khoá chặt cửa thì đáp.
"Chú là bạn của ba con, không phải người xấu đâu.
Ba con hiện tại đang đi vệ sinh, đợi một lát nữa Bảo Bối sẽ nghe điện thoại của con"
Hắn đã cố hạ giọng xuống, chỉ hy vọng giọng nói của mình thân thiện để đủ làm Sở Khiết tin tưởng mình không.
Và tất nhiên, trẻ con dễ dụ, Cố Long nói hắn không phải người xấu thì Sở Khiết sẽ cho rằng hắn không phải người xấu thật.
Bé ồ lên một tiếng rồi hỏi.
"Bạn? Vậy chú là bạn của ba con sao? Chú tên gì vậy?"
Tiểu Lục Khiết tò mò về mọi thứ xung quanh, cái gì bé cũng muốn biết.
Đặc biệt là trò chuyện cùng người lạ qua điện thoại.
Mà Cố Long cũng không vội nói sự thật mình chính là ba của Lục Khiết, vì sợ rằng làm như vậy sẽ khiến Bảo Bối lo lắng.
Hơn nữa bé con sẽ không quen, hắn từ tốn trả lời.
"Chú tên là Cố Long, là bạn lâu ngày không gặp của ba con.
Còn con, mới sáng sớm đã gọi điện cho ba làm cái gì thế?"
Cố Long chỉ là hỏi thăm vì sao con trai lại dậy sớm như vậy, nhưng bé con ở bên này lại trốn trong chăn, cái mông nhỏ mặc quần yếm đỏ lộ ra ngoài lắc lư thì thầm qua điện thoại.
"Con nói chú