Tiểu Chính Lâm mang Tiểu Bảo Bối rời khỏi bệnh viện, chuyện cậu có thai là sự thật, anh cả sau khi báo cho Tiểu Chính Vũ xong liền lập tức mang em trai đến một nhà hàng có tiếng khác trong thành phố, ra sức dỗ dành cho cậu ăn hết một bát yến chưng.
Cũng may yến là một loại thực phẩm tốt, hỗ trợ cung cấp dinh dưỡng cho tất cả mọi người.
Tiểu Bảo Bối ăn hết một bát lớn cũng không hề nôn ói.
Xong bữa ăn, Chính Lâm lại mang em trai đi mua sắm, còn mua riêng cho cậu vài loại mơ chua đắt tiền.
Phòng khi Tiểu Bảo Bối lại thèm.
Hai người lượn lờ hết một ngày, đến bảy giờ tối Tiểu Chính Lâm đưa cậu về nhà, hai anh em ngồi trên xe.
Nhìn Bảo Bối đang ăn mấy quả mơ chua, Tiểu Chính Lâm cười trêu chọc.
"Chà! Mới hôm nào còn bế em trên tay bây giờ lại sắp bế cháu rồi sao?"
Tiểu Bảo Bối xoa xoa cái bụng bằng phẳng của mình, cười khì khì đáp.
"Cục cưng sẽ được cậu cả yêu thương.
Cục cưng có em, có ông xã, có rất rất nhiều người.
Sau này cục cưng sẽ rất vui"
Tiểu Bảo Bối ngốc, nhưng không phải cậu không hiểu ý nghĩa của việc mang thai là gì.
Trong người cậu có em bé, là của cậu và ông xã.
Tiểu Bảo Bối vừa nghĩ thôi đã trông mong ngày con ra đời.
Tiểu Chính Lâm nắm chắc tay lái, ánh mắt nhìn thẳng về làn đường phía trước, hỏi một câu không đầu không đuôi.
"Tiểu Bảo Bối...nếu một ngày em phát hiện ra anh cả làm chuyện có lỗi với em.
Em có chán ghét anh không?"
Tiểu Bảo Bối không suy nghĩ mà trả lời ngay lập tức.
"Anh nuôi em từ nhỏ đến lớn, anh chính là người nhà của em.
Anh phải lo lắng cho em nhiều năm như vậy, anh cả cũng vất vả rồi.
Em nhất định không giận hay chán ghét gì anh cả"
Sự ngây ngô của Tiểu Bảo Bối khiến Chính Lâm đau lòng, anh cả cố giấu đi sự đau thương của mình.
Nhỏ giọng dặn dò.
"Bảo Bối, anh dù có ích kỉ hay tàn độc thế nào anh đều sẽ bảo vệ em và Chính Vũ.
Em từ nhỏ đã không cảm nhận được tình yêu thương từ cha mẹ, anh phải thay họ chăm sóc em.
Nhìn em trưởng thành, tận tay gả em đi.
Anh thật sự rất đau lòng, nhưng em nên nhớ.
Anh và Chính Vũ là gia đình của em, mệt mỏi thế nào thì chỉ cần về với bọn anh là được.
Nhà chúng ta không thiếu tiền, anh cả nuôi em cả đời còn được.
Hứa với anh, thời gian này không cho phép ai bắt nạt em.
Bảo vệ cái thai cho tốt, em muốn đến ngày sinh nhật mới nói chuyện này cho Cố Long cũng được, nhưng phải chú ý thân thể có biết chưa?"
Tiểu Bảo Bối vâng vâng dạ dạ, cứ thế hai người về đến nhà.
Vừa hay Cố Long cũng đã lái xe đến trước cửa, Tiểu Bảo Bối vội chạy nhào đến kêu lên.
"Ông