"Bảo Bối! Bảo Bối, em mau ra đây nói chuyện với tôi đi"
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Cố Long lại không chịu đi về, tranh thủ lúc Bảo Bối còn có thể nghe được giọng hắn thì hét lớn vào trong, còn lấy tay đập cửa.
Âm thanh quen thuộc nhớ nhung bao ngày lại vang lên, Tiểu Bảo Bối đứng khựng lại, quay đầu nhìn về hướng cửa.
Tôn Đặng Dương ôm đầu đau khổ, trong lòng rủa Cố Long hàng vạn lần.
"Là...là ông xã..."
Hai tay Tiểu Bảo Bối đan vào nhau, âm thanh kia liên tục gọi tên cậu.
Đêm nào ngủ cũng nằm mơ thấy người kia, bây giờ người tìm đến cửa lại lúng túng không biết làm sao.
Hơn nữa...Tiểu Bảo Bối vẫn đang không hiểu Cố Long đang làm gì? Rõ ràng nên ở với anh Từ Khánh.
Tại sao lại đến tìm cậu.
Cậu tuy là có nhớ hắn thật nhưng chẳng phải cậu đã trả tự do cho hắn sao? Tại sao lại đến tìm cậu.
"Bảo Bối! Nếu em không ra gặp tôi thì tôi sẽ cứ đứng ở đây đợi.
Em đừng có tưởng em có người mới thì có thể trốn tránh tôi, tôi ở đây đợi em.
Có bị hai anh em đánh chết tôi cũng ở đây đợi"
Tôn Đặng Dương hận nghiến răng, giờ này còn nói được mấy cái lời vô lí như vậy thì chỉ đúng là có mình Cố Long nói được.
Nhưng nhìn bộ dạng vội vã của Bảo Bối, y cũng biết cậu nửa muốn gặp hắn, nửa không muốn.
Bảo Bối cũng không thể thoát ra khỏi cú sốc tâm lí kia được.
Là anh trai của cậu bắt ép người ta cưới cậu, cậu là nguyên nhân khiến Cố Long và Từ Khánh chia tay.
Đau khổ chồng chất đau khổ, Tiểu Bảo Bối càng muốn tránh mặt Cố Long.
Cậu buông tay rồi, là cậu trả lại mọi thứ cho Cố Long.
Nhưng nó không có nghĩa là cậu hết yêu hắn, hiện tại hắn xuất hiện tại nhà cậu, bản thân muốn tránh né nhưng lại càng muốn nhìn thấy hắn hơn.
"Ra gặp mặt, xem người ta nói với em thế nào? Dù gì cũng nhớ người ta mà, em xem thử bản thân mình khi đối diện với người ta chính là cảm giác yêu thương hay chính là oán hận?"
Tôn Đặng Dương khoát tay Bảo Bối, bộ dạng cợt nhả khuyên nhủ.
Mặc dù y sợ bị đánh thật đó, nhưng mà idol của y đang đau khổ, y nên giúp thần tượng vậy.
Tiểu Bảo Bối nhìn hắn, Tôn Đặng Dương đã khoát tay Bảo Bối kéo ra ngoài, còn rất tiếp tay cho giặc mà mở cửa.
Cố Long đứng ở đó, khuôn mặt mang nét bi thương nhìn Tiểu Bảo Bối, Tôn Đặng