Tiểu Chính Vũ quả thật muốn thoát khỏi đây, nhưng cái tên họ Từ này lúc nào cũng lộ ra vẻ nguy hiểm.
Tiểu Chính Vũ cảnh giác.
"Muốn hỏi cái gì?"
Từ Khánh ngồi dậy, rất tự nhiên mà vươn người một cái.
Sau đó cười hì hì nhìn anh hai nói.
"Đơn giản thôi, câu này cũng không có gì khó lắm đâu.
Anh trả lời được mà"
"Vậy thì nói nhanh đi, đừng vòng vo nữa"
Từ Khánh nhìn gương mặt góc cạnh đẹp trai của Chính Vũ, lại nhìn đến cơ ngực rắn chắc của người kia.
Trong lòng lại nổi lên thú tính, nhưng anh lại kiềm chế nói.
"Cố Long chính là cha của đứa bé sao?"
Từ Khánh vốn là người yêu cũ của Cố Long, hơn nữa chuyện Bảo Bối chia tay cũng là do một phần lỗi của người này.
Tiểu Chính Vũ vừa nghe đến câu hỏi này liền tỏ vẻ chán ghét mà châm chọc.
"Em tôi không phải cái loại thích ngoại tình hay là quay lại với người yêu cũ như các người.
Tất nhiên là con của Cố Long, nhưng đừng có nằm mơ mà gia đình tôi cho hắn nhận cháu"
Từ Khánh bĩu môi phất tay, tỏ vẻ không quan tâm câu cuối cùng khiến Chính Vũ tức muốn nghẹn họng, chỉ muốn bóp chết người này.
"Một câu hỏi của cậu tôi đã trả lời xong, về sau đừng làm phiền tôi.
Còn nữa, chuyện hôm nay cũng quên đi"
Tiểu Chính Vũ hoàn toàn không muốn dính dáng đến Từ Khánh, anh hai cứ ngỡ đây chỉ là một sự lầm lỡ.
Nào ngờ Từ Khánh cười gian manh, cũng không vội nói.
Anh bước xuống giường để lộ hình cả người không mặc áo quần, Chính Vũ còn thấy rõ ở hai đùi trắng nõn của Từ Khánh đang chảy ra chất dịch, đó là vết tích của đêm qua để lại, Chính Vũ thấy mặt mình quả thật là rất nóng.
Từ Khánh đi đến cạnh bên chiếc tủ trong phòng khách sạn, lấy từ trong đống khăn tắm và ít đồ nguỵ trang ra một cái máy quay loại mini.
Lúc này anh hai biết mình bị rơi vào bẫy rồi.
"Chà, hình ảnh sắc nét lắm"
"Từ Khánh, cậu làm cái quái gì vậy? Tôi sẽ báo cảnh sát tội quay video người khác"
Từ Khánh nhìn con chó bự đang ngồi ở trên giường gầm gừ cảm thấy có chút đáng yêu.
Anh dường như chết không sợ súng còn khiêu khích lại.
"Chà! Con chó bự hung dữ quá ta.
Anh báo đi, anh báo tôi xem nào.
Để xem ai cần mặt mũi? Cùng lắm tôi đăng video này lên mạng, nhị thiếu gia nhà họ Tiểu bị tên đồng tính nào đó hiếp dâ.m.
Tôi nghe nói công ty nhà anh đang gặp vấn đề, tôi cũng chẳng có cái gì trong tay.
Sự việc này vỡ lẽ dù có bị chửi tôi cũng được nổi tiếng, còn anh thì sao? Không khéo mấy cổ đông trong công ty còn làm khó anh cả nhà anh về vụ này đấy.
Anh có giỏi thì báo đi, để xem ai mới là người chết?"
Từ Khánh quả là kẻ điếc không sợ súng, đến giờ phút này còn thách ngược lại Chính Vũ.
Quả thật lời Từ Khánh nói không sai, thời gian gần đây công ty gặp khó khăn.
Nếu để chuyện này bại lộ thì đám cổ đông sẽ làm khó dễ bọn họ.
Từ Khánh có thể vào tù, nhưng sự nghiệp của gia đình cũng sẽ tiêu tan.
Nhìn người ở trước mặt ung dung tự tại, Chính Vũ nghiến răng hỏi.
"Chẳng phải vừa nói sẽ buông tha tôi sao?"
Từ Khánh từ trong túi quần lấy ra một điếu thuốc, sau đó chấm lửa hút một chút.
Làn khói mờ ảo bây lên không trung, anh tự nhiên đáp.
"Tôi chỉ nói là không làm phiền anh cả ngày hôm nay chứ không nói là sẽ không làm phiền anh sau này.
Huống gì anh đã rơi vào tầm ngắm tôi lâu như vậy, chẳng lẽ tôi để vụt mất anh