Năm năm sau.
Tại sân vườn của biệt thử nhà họ Tiểu, có một bé con ngồi trên xích đu đang đung đưa nhè nhẹ.
Trên tay cầm thanh socola khoảng chừng mười lăm nhẹ nhàng cẩn thận bốc vỏ kẹo, khuôn mặt của bé trắng nõn búng ra sữa cười khì khì vì có được thanh socola trong tay.
Bỗng nhiên ở sau bụi hoa, một tiếng xột xoạt vang lên.
Một bóng đen xuất hiện sau lưng của bé con, âm thanh kìm nén sự run rẩy phấn khích.
"Tiểu Lục Khiết, cho chú Dương ăn một miếng với nào?"
Bé con tên Lục Khiết dường như đã quen với âm thanh này rồi, bé con chẳng thèm quay đầu nhìn lấy khuôn mặt đang kìm nén phấn khích, mắt như thể bắn ra hai hình trái tim dành cho bé của người tên Tôn Đặng Dương kia trực tiếp lắc đầu đáp.
"Không được! Cái...cái này là phiên bản giới hạn"
Tôn Đặng Dương đau ở trong lòng nhiều chút, cục cưng nhỏ y yêu thương giờ đây chỉ vì một thanh socola mà nỡ ích kỉ với y, y không phục mà đáp.
"Cái gì mà kẹo phiên bản giới hạn chứ, đừng có mà điêu.
Cho chú ăn một miếng đi mà, một lát nữa chú Dương ra mua cho con cả một cửa hàng socola.
Cục cưng...một miếng thôi"
Tiểu Lục Khiết nhích cái mông nhỏ sang một bên, sau đó kiên quyết giữ thanh socola ở trong tay.
Sống chết không chia cho Tôn Đặng Dương một chút.
"Không...không thể cho được.
Cậu Lâm nói socola này là phiên bản giới hạn, khó khăn lắm mới mua cho con một thanh, ba nhỏ một thanh.
Mỗi năm hãng socola này chỉ đưa ra phiên bản giới hạn một lần, không thể chia cho chú Dương.
Nếu...nếu chứ Dương thích ăn socola, con cho hết socola ở trong tủ lạnh cho chú có được không?"
Bé con đưa bàn tay mập mạp lên xua xua muốn thoả thuận với Tôn Đặng Dương, nào ngờ bé vừa nói xong đã thấy y cúi đầu xuống cạp một miếng, nửa thanh socola cứ thế mà ở trong miệng y.
Tôn Đặng Dương chép miệng cảm thán.
"Chà...ngon thật!"
Tiểu Lục Khiết nhìn Tôn Đặng Dương.
Tôn Đặng Dương nhìn Tiểu Lục Khiết.
Sức mặt Tôn Đặng Dương từ thoả mãn đến hoảng sợ lầm bầm.
"Tiêu đời rồi..."
Một....hai...ba...
"Oaaaa....!Ba nhỏ! Ba nhỏ! Oaaa...!chú Dương ăn socola meo meo của con rồi.
Oaaaa"
Bé con ấm ức cầm nửa thanh socola, dùng thân mình mũm mĩn trèo xuống xích đu.
Vừa chạy vừa khóc oa oa.
Tôn Đặng Dương đuổi theo sau, khổ sở đáp.
"Ôi trời đất ơi, ông trời nhỏ của tôi ơi.
Làm gì mà khóc thế con, để chú đền lại...nào nào cục cưng nhỏ à!"
Tiểu Lục Khiết chạy vào phòng khách, dường như Tiểu Bảo Bối ở trong nhà cũng nghe được tiếng khóc của cậu cho nên hớt hải chạy ra.
Hai cha con vừa chạm mặt, Lục Khiết đã nhào vào lòng Bảo Bối gào lên.
"Cục cưng nhỏ không khóc! Ba ba...ba ba sẽ đau lòng"
Bé con vừa vang lên tiếng khóc, Tiểu Bảo Bối liền hoảng sợ ôm con vào lòng.
Bé con nằm gọn trong lòng ba, mang theo khuôn mặt lắm lem nước mắt cùng nước mũi nức nở kể tội.
"Chú...chú Dương ăn hết một nửa socola meo meo rồi.
Ba nhỏ! Ba nhỏ mau mau đánh chú ấy đi"
Tôn Đặng Dương vừa đuổi theo vào nhà đã nghe thấy cục cưng nhỏ muốn đánh mình, y đau lòng muốn chết mà đáp.
"Cục cưng nhỏ à, con nói vậy không sợ chú buồn sao.
Năm năm con muốn gì chú đều mua cho, bây giờ ăn có một miếng kẹo của con con lại làm ầm ĩ lên thế?"
Tiểu Bảo Bối nhìn thanh socola phiên bản giới hạn của con trai đã bị vơi mất một nửa liền xoa xoa đầu Lục Khiết, vụng về trấn an con.
"Cục...cục cưng nhỏ của ba đừng sợ.
Socola của ba còn chưa ăn, hay đút cơm trưa con ăn xong rồi cho con thanh socola còn lại nhé?"
Bé con nước mắt nước mũi nhem nhuốc cả mặt, trực tiếp không thèm để ý đến Tôn Đặng Dương mà hỏi.
"Vậy...ba ba ăn cái gì?"
Tiểu Bảo Bối chu miệng hôn lên má con trai một cái, xoa xoa cái mông nhỏ của bé con đáp.
"Ba nhỏ nhìn con ăn là vui rồi.
Bé...bé con là cục cưng của ba mà"
Tôn Đặng Dương muốn đi đến làm lành, suýt xoa đáp.
"Ai da! Lục Khiết còn là cục cưng nhỏ của chú nữa nha"
Tiểu Lục Khiết vẫn còn giận dỗi chuyện bị ăn mất nửa thanh socola, bé con bĩu môi hét lên.
"Con không thèm để ý chú nữa"
Thế là....Tôn Đặng Dương đau đớn trốn trong một góc lẩm bẩm với lũ kiến đang đi ngang qua.
"Cục cưng nhỏ không cần tôi nữa rồi, uổng công tôi yêu thương nó.
Còn bỏ cả công tác để về đây thăm nó"
"Làm cái gì mà ầm ĩ vậy?"
Một nam nhân mặc