Hôm nay buổi tối Tề Ngôn quả nhiên mất ngủ, cô dùng phương pháp bác sĩ Diệp đề cử, nhưng phương pháp cuối cùng, hình ảnh trong đầu toàn bộ biến thành Thẩm Kiến Sơ.
Em còn yêu tôi không?
Em còn yêu tôi không?
Em còn yêu tôi không?
Nửa đêm cảm xúc hỗn loạn, Tề Ngôn thậm chí có nỗi xúc động, cô tưởng lập tức gọi điện thoại cho Thẩm Kiến Sơ, cô muốn hỏi cô ấy có ý gì, cô còn yêu cô ấy thì thế nào? Không yêu thì thế nào?
Trên thực tế cô đã cầm lấy di động, nhưng cô phát hiện số di động của Thẩm Kiến Sơ còn nằm ở trong sổ đen, nháy mắt liền tỉnh táo lại.
Cô đem số điện thoại nằm ở trong đã hơn một năm của Thẩm Kiến Sơ bỏ ra, lại khóa điện thoại.
Rồi sau đó, cô áp dụng kiến nghị của bác sĩ Diệp thật sự không được, lấy thuốc đã sớm chuẩn bị tốt ở bên gối uống vào.
Một đêm này cô ngủ thật sự không tốt, cô mơ thấy Thẩm Kiến Sơ, mơ thấy buổi tối ngày đó hai người ở bên nhau, cảnh tượng hai người ăn cơm nước xong tản bộ ở thôn trang nhỏ.
Cô chủ động dắt tay Thẩm Kiến Sơ, mà Thẩm Kiến Sơ cũng đáp lại cô, nắm lấy tay cô.
Ngày đó tâm tình của Tề Ngôn không biết bay tới đâu, mỗi một bước đều như đạp lên mây.
"Chúng ta hiện tại là người yêu sao?" Chung quanh dần dần an tĩnh, Tề Ngôn ngốc ngốc hỏi một câu như vậy.
Thẩm Kiến Sơ cười rộ lên: "Đúng vậy."
Tề Ngôn càng ngốc hỏi: "Vì sao?"
Thẩm Kiến Sơ hiện lên bất đắc dĩ: "Cái gì vì sao? Không muốn sao?"
Tề Ngôn nắm tay chặt hơn: "Đồng ý đồng ý," rồi sau đó cô mới tỉnh ngộ ra cô vừa mới nói gì: "Em không phải có ý kia, ý em là......"
Tề Ngôn rốt cuộc nói câu không quá ngốc: "Em thật là vui, em giống như đang nằm mơ."
Thẩm Kiến Sơ nâng tay đang nắm của hai người lên, nhẹ gõ một chút vào đầu Tề Ngôn.
Đầu của Tề Ngôn bị đẩy ra chút xíu: "Ai nha."
Hai người đi dọc theo một dòng suối nhỏ trong thôn, một đường đi đến nơi không có đèn đường, Tề Ngôn rất quý trọng thời khắc này, Thẩm Kiến Sơ không nói phải đi về, cô cũng sẽ không mở miệng.
Ban đêm nhìn không rõ đường, cô không biết con đường này có phải đường cụt không, sẽ không còn đường đi, hay là vẫn luôn kéo dài đến một nơi khác.
Hai người càng đi càng chậm, đường cũng càng ngày càng không bằng phẳng, ánh sáng phía sau chỉ có thể chống đỡ được khoảng cách hai mét, Tề Ngôn đột nhiên bị tảng đá lớn cản trở, khiến cho hai người ngừng lại bước chân.
Thẩm Kiến Sơ rốt cuộc xoay người: "Trở về thôi."
Tề Ngôn ừ một tiếng.
Thẩm Kiến Sơ hướng về phía đường, Tề Ngôn đột nhiên túm chặt tay cô ấy.
Thẩm Kiến Sơ dừng lại, hỏi Tề Ngôn: "Làm sao vậy?"
Tề Ngôn liếm liếm môi.
Dọc theo đường đi này, trong lòng cô vẫn luôn có một hình ảnh khác, hình ảnh này làm trong lòng cô ngứa ngáy, nóng lòng muốn thử.
Hiện tại thời cơ vừa lúc, chung quanh đều không có người, vì thế cô đi đến trước mặt Thẩm Kiến Sơ, hơi ngửa đầu một ít.
Thẩm Kiến Sơ chỉ cao hơn cô một chút, cô nghĩ với tới cô ấy cũng không phải cần cố hết sức, cho nên rất nhanh, cô đem hình ảnh vừa rồi vẫn luôn hiện ra ở trong lòng, chứng thực.
Đầu tiên là cô chạm một chút vào môi Thẩm Kiến Sơ, sau đó lại dán lên.
Tiếng côn trùng kêu vang ở chung quanh trở nên nhỏ đi, cũng bắt đầu không cảm thụ được gió thổi, cô cảm giác được Thẩm Kiến Sơ hơi nghiêng đầu, có lẽ là vì không muốn chóp mũi mình chạm vào chóp mũi cô.
Một động tác nhỏ như vậy, làm đầu óc Tề Ngôn trống một mảnh, cực kỳ hưng phấn.
Thẩm Kiến Sơ hôn vẫn luôn dịu dàng, ngẫu nhiên muốn đùa giỡn Tề Ngôn, sẽ ác ý cắn cắn cô, nhưng không lâu lắm, cũng sẽ không quá nặng, chờ nghe được Tề Ngôn kêu đau, Thẩm Kiến Sơ liền buông ra.
Trong mộng của Tề Ngôn, sau khi nụ hôn này kết thúc, thời gian trực tiếp bị kéo đến buổi tối ngày hai người ly hôn.
Hai người đứng ở trong nhà bên cạnh sô pha phòng khách, cách một khoảng cách thật xa, Thẩm Kiến Sơ đem giấy thỏa thuận ly hôn đến, đặt ở trên bàn trà.
Tiếp theo lấy bút ra, đặt ở trên giấy thỏa thuận ly hôn.
Thân thể Tề Ngôn chết lặng đến mức không có biện pháp tự hỏi.
Khi đó Tề Ngôn đã cảm giác, hôn nhân của hai người có vấn đề rất lớn, mà Thẩm Kiến Sơ rất có thể sẽ mau đưa ra ly hôn với cô.
Quả nhiên hôm nay vẫn là xảy ra.
Tề Ngôn nhớ rõ ngày đó cô không có giãy giụa bao lâu, tuy rằng đã quên mình làm sao cầm lấy bút, làm sao viết chữ, nhưng cảm giác đau lòng của buổi tối hôm đó, cô vẫn luôn nhớ rõ.
Thậm chí ở trong giấc mộng này, còn lặp lại một lần.
Bị đồng hồ báo thức đánh thức, mặt Tề Ngôn toàn nước mắt, gối cũng ướt.
Cảm giác đau đớn trong lồng ngực rất chân thật, kéo dài tới hiện thực, Tề Ngôn rất thống khổ mà khóc lên tiếng, nắm chặt chăn, phải hoãn một thời gian, mới duỗi tay ra ngoài, tắt đồng hồ báo thức.
Ở nhà ăn xong bữa sáng, Khi Tề Ngôn xuống lầu, di động vang lên.
Là cô Phùng điện thoại.
"Chào cô, có chuyện gì vậy ạ?"
Cô Phùng hỏi: "Đi chưa? Tiện đường đưa con đi theo luôn được không?"
Tề Ngôn nghĩ nghĩ: "Nhà cô càng gần hơn, làm sao mà tiện đường đến nhà con."
Cô Phùng nói thẳng: "Kiến Sơ tiện, nếu con chưa đi thì chờ dưới lầu, nó đi đón con lại đến đón cô, chúng ta cùng nhau đi."
Ác mộng tỉnh lại chưa qua một giờ, Tề Ngôn còn chưa có hạ xuống cảm xúc, lúc này cô Phùng đột nhiên nhắc tới Thẩm Kiến Sơ, Tề Ngôn nghẹn nghẹn.
Nhưng cô vẫn là đáp: "Dạ."
Tề Ngôn không nghĩ tới cô xuống dưới lầu liền thấy được xe của Thẩm Kiến Sơ, giống như đã đợi một lát rồi, cô nhìn ghế điều khiển, phát hiện là Thẩm Kiến Sơ tự lái xe, liền kéo ra cửa sau ngồi vào.
Tề Ngôn: "Chào buổi sáng."
Thẩm Kiến Sơ: "Chào buổi sáng."
Tề Ngôn hỏi: "Ăn chưa?"
Thẩm Kiến Sơ nói: "Chưa ăn."
Tề Ngôn ừm một tiếng, không nói chuyện nữa.
Không lâu, Thẩm Kiến Sơ đã lái xe chạy đến dưới lầu nhà cô Phùng, hai người ở trong xe đợi vài phút, cô Phùng mới từ trong nhà đi ra.
Cô Phùng trực tiếp ngồi vào ghế phụ, đưa cho Thẩm Kiến Sơ sữa bò với bánh mì, Thẩm Kiến Sơ nhận lấy, đặt ở một bên cũng không có ăn.
Tề Ngôn do dự vài giây, thấy Thẩm Kiến Sơ sắp lái xe, không do dự nữa, vội vàng mở miệng: "Để tôi lái xe, chị ăn sáng đi."
Thẩm Kiến Sơ lái xe đi: "Không cần, tôi mang đến công ty ăn."
Tề Ngôn nghi hoặc: "Lễ khai mạc chị không đi sao?"
Thẩm Kiến Sơ: "Buổi sáng có chút việc, đi không được."
Tề Ngôn gật gật đầu.
Cô Phùng lúc này quay đầu lại, trong tay cũng cầm bánh mì với sữa bò, vừa ăn vừa nói: "Tới đón chúng ta đi thôi."
Tề Ngôn cười cười.
Cô Phùng nhìn qua, hỏi Kiến Sơ: "Giữa trưa thì sao? Cũng tới đón sao?"
Thẩm Kiến Sơ nói: "Dạ có thể."
Tề Ngôn nắm túi xách trên tay, ngồi tới trước một chút: "Con không đi nhờ xe, xem xong lễ khai mạc con phải đi, còn có chút việc."