Phòng làm việc dần dần hoàn thiện, Tề Ngôn bận rộn mỗi ngày, trong nghề còn rất nhiều hoạt động yêu cầu cô tham gia, trong khoảng thời gian này, thường xuyên chạy khắp nơi, có khi buổi sáng còn ở Hải Thành, buổi chiều đã bay đi nơi khác, buổi tối lại đi đến một nơi khác nữa.
Sinh hoạt nhiều phong phú với cô mà nói là một chuyện rất tốt, cô thích mình có rất nhiều việc để bận rộn, cũng thích lẳng lặng ngồi xuống sau khi đã bận rộn thật lâu, không làm gì cả cũng có thể cảm giác được tinh thần no đủ.
Mấy ngày nay Trịnh Tư vẫn thường xuyên gửi tin nhắn cho cô.
Quả nhiên nói chuyện với Tuệ Tuệ như vậy, không nói ngủ ngon cũng không có gì không ổn, Trịnh Tư vẫn là có thể làm như không hiểu rõ ý tứ của Tề Ngôn, tiếp tục tìm một ít đề tài nói chuyện với Tề Ngôn.
Cô gái này có lẽ là hiểu được vai trò của mình, đối với việc Tề Ngôn thường xuyên không trả lời, cũng không oán giận gì, giống như cũng biết được đúng mực, mỗi lần tìm Tề Ngôn cũng không nói nhiều lắm, lấy một thái độ sẽ không quấy rầy nhưng em vẫn tồn tại, lẳng lặng đứng ở một góc không chớp mắt.
Tề Ngôn rất muốn tuyệt tình nói một lời gì đó với Trịnh Tư, trên thực tế cô cũng đã thử qua, chỉ là một khi bắt đầu đề tài, lại bị Trịnh Tư kéo ra rất nhanh.
Sau đó cô cũng từ bỏ, một mặt vì cô rất bận, Trịnh Tư nếu như không tìm cô, cô căn bản cũng không nhớ ra người này, còn về mặt khác, cô không có biện pháp nói cái gì với cô gái nhỏ này, cho dù nói cũng là vô ích.
Cô cũng hiểu, cho dù cô nói cái gì, Trịnh Tư đều sẽ không từ bỏ.
Mấy ngày nay ngoại trừ Trịnh Tư gửi tin nhắn cho cô, còn có một người khác.
Trịnh Tư thì cô thường xuyên quên, nhưng Thẩm Kiến Sơ cô lại vẫn luôn nhớ rõ.
Nhưng cô và Thẩm Kiến Sơ nói chuyện thực ra cũng không có nội dung gì, so với Trịnh Tư còn không có nội dung hơn.
Đại khái là muốn dùng một loại phương pháp khuyên nhủ mình, không thể giao lưu nhiều với người vợ trước này, cho nên Tề Ngôn cũng không chủ động gửi tin nhắn cho Thẩm Kiến Sơ, tin nhắn Thẩm Kiến Sơ gửi tới cô cũng sẽ qua thật lâu mới trả lời.
Cũng không có nói chuyện nhiều, cô chỉ đơn giản đáp lại hai câu, tỏ vẻ mình đã nhìn thấy tin nhắn.
Nhưng kỳ thật cô không muốn thừa nhận, ngoại trừ điều này, việc cô chủ động quá nhiều.
Chủ động cách mấy giờ click mở WeChat của Thẩm Kiến Sơ, chủ động xem lại rất nhiều lần tin nhắn không đâu vào đâu của Thẩm Kiến Sơ, chủ động tính toán khả năng khi nào Thẩm Kiến Sơ chọn ngày hẹn cô.
Cách ngày cô nói ngày kia không rảnh, đã qua hai ngày, mà Thẩm Kiến Sơ lại một tia ý tứ muốn gặp mặt cô cũng không có.
Cô rất lạc quan mà khuyên bảo chính mình, có lẽ bữa ăn cơm hôm đó, Thẩm Kiến Sơ nói sẽ hẹn lại chỉ là thuận miệng nói thôi, giống như cô ấy là người làm ăn, thuận miệng nói như vậy, cô không cần thiết tin là thật, càng không cần chờ mong.
"Tề Ngôn," Tiểu Nhã cầm một chồng văn kiện đi tới: "Cô xem một chút hiệp nghị này, không có vấn đề gì thì ký tên, tôi sẽ sắp xếp xuống."
Tề Ngôn rời khỏi WeChat, thu hồi di động: "Ừm."
Đang chờ đợi ký tên, Tiểu Nhã hỏi Tề Ngôn: "Làm sao vậy? Vẫn luôn nhìn di động."
Tề Ngôn lắc đầu: "Không có việc gì."
Tề Ngôn bắt đầu xem văn kiện, Tiểu Nhã không hề làm phiền cô, từ trên bàn cầm lấy cây bút ở một bên chờ đợi, không bao lâu, cô thấy Tề Ngôn đột nhiên giật mình, cũng xoay chuyển đầu sang bên kia.
Tiểu Nhã cho rằng văn kiện có vấn đề gì, bước một bước nhỏ tiến lên.
Tề Ngôn: "Buổi tối có phải có hoạt động gì không?"
Tiểu Nhã gật đầu: "Ừm, hoạt động của Hiệp hội hội họa và thư pháp."
Tề Ngôn hỏi: "Đã đáp ứng rồi sao?"
Tiểu Nhã nghĩ nghĩ, hỏi: "Làm sao vậy? Buổi tối có việc gì khác sao?"
Tề Ngôn lắc đầu: "Không có."
Tiểu Nhã gật đầu: "Không tính là đáp ứng, ở trong điện thoại tôi nói là nếu cô có rảnh sẽ đi qua."
Tề Ngôn ừ một tiếng.
Không có câu hỏi nào nữa, Tề Ngôn cũng không hề nói gì, tiếp tục nhìn văn kiện trên tay, sau đó tiếp nhận bút trong tay Tiểu Nhã.
Mới đặt bút, di động Tề Ngôn đột nhiên vang lên.
Tề Ngôn lập tức buông bút xuống, lấy điện thoại từ trong túi ra.
Tiểu Nhã nhìn trên văn kiện chỉ viết mỗi một chữ "Văn", đoán Tề Ngôn chắc là đang đợi một tin tức quan trọng.
Tề Ngôn quay lại với cô ấy, không thể nhìn đến là ai gửi tin nhắn, nhưng cô ấy rõ ràng nhìn thấy, Tề Ngôn sau khi nhìn tin nhắn lại cười một chút.
Nhưng Tề Ngôn không có trả lời, mà là xem xong liền bỏ điện thoại vào trong túi, tiếp theo cầm lấy bút, viết xong tên còn dư lại.
"Lát nữa đem thư ủy quyền lại cho tôi xem một lát," Tề Ngôn đưa văn kiện cho Tiểu Nhã, Tiểu Nhã đáp được, Tề Ngôn lại nói: "Tôi buổi tối không rảnh, Hiệp hội hội họa thư pháp nếu có hỏi cô, cô giúp tôi nói hai câu."
Tiểu Nhã: "Được."
Sau khi Tiểu Nhã ra ngoài, văn phòng chỉ còn lại một mình Tề Ngôn.
Cô trước tiên không nhanh không chậm đổ một ly nước cho mình, nhưng không có uống, mà là đặt lên bàn, sau đó kéo bức màn ra một ít.
Buổi sáng trời vẫn là đầy mây, lúc này đột nhiên trong, mặt trời sắp phải xuống núi, ánh nắng không quá chói mắt rơi trên mặt đất, giống một tấm thảm mềm như bông, phát ra ánh sáng.
Tề Ngôn kéo ghế dựa lại đây, đem hai chân tiến vào thảm, thu lấy ấm áp tự nhiên.
Thẩm Kiến Sơ gửi tới tin nhắn là: Buổi tối có rảnh không?
Thẩm Kiến Sơ: Đinh Bối tới Hải Thành diễn xuất
Thẩm Kiến Sơ: Còn thích cô ấy không?
Về phương diện âm nhạc, Tề Ngôn thích tất cả nhưng chỉ là thích một chút, lại còn thích tràn lan, Đinh Bối chỉ là một ca sĩ cô thích nhất trong số các ca sĩ.
Ca sĩ dân dao không quá nổi danh, cô thậm chí không nhớ rõ mình đã nhắc qua cô ấy ở trước mặt Thẩm Kiến Sơ.
Làm nhiều việc nhàn như vậy, cách tin nhắn cuối cùng mà Thẩm Kiến Sơ gửi đã qua tám phút, Tề Ngôn cảm thấy là thời điểm thích hợp để trả lời.
Tề Ngôn: Còn thích
Tề Ngôn: Tôi biết khoảng thời gian trước cô ấy ra bài hát mới
Tề Ngôn: Rất êm tai
Sau khi gửi tin nhắn đi, cô cũng không làm gì, dựa vào ghế dựa lật úp màn hình điện thoại đè ở trên đùi, lẳng lặng nhìn phương xa.
Thẩm Kiến Sơ là muốn hẹn cô đi nghe âm nhạc sao?
Đúng vậy đi.
Bằng không vì sao muốn hỏi cô như vậy.
Thật trùng hợp, vừa vặn là đêm nay.
Cô vừa rồi không biết như thế nào, đột nhiên muốn để dành thời gian buổi tối hôm nay.
Tuy rằng không có ở hy vọng xa vời Thẩm Kiến Sơ thật sự sẽ hẹn cô, nhưng một phần ngàn chờ mong được chứng thực, còn vừa lúc là đêm nay, cô giống như đang vui sướng.
Tề Ngôn tự nhiên mà âm thầm vui vẻ bởi vì loại ăn ý này, nhưng cô nói cho mình không thể vui vẻ lâu, một phút như vậy là đủ rồi.
Một phút còn chưa tới, di động vang lên.
Tề Ngôn không nhịn được cong lên khóe miệng, cầm lấy điện thoại.
Thẩm Kiến Sơ: Cho nên buổi tối có rảnh không?
Thẩm Kiến Sơ: Tôi mua vé
Thẩm Kiến Sơ: 【 hình ảnh 】
Thẩm Kiến Sơ: 7 giờ
Tề Ngôn click mở hình ảnh, là Thẩm Kiến Sơ chụp hình hai tấm vé, cô phóng to lại thu nhỏ, thu nhỏ rồi lại phóng to, quan sát chi tiết sau đó phát hiện, tấm vé này của Thẩm Kiến Sơ đã mua từ năm ngày trước.
Tề Ngôn liếm liếm môi, bắt đầu có một ít tưởng tượng.
Không phải là do ai mua nhưng đêm nay lại không ra thời gian, cho nên đưa vé cho Thẩm Kiến Sơ, lại có thể là Thẩm Kiến Sơ lúc