Tề Ngôn được Thẩm Kiến Sơ hôn môi, vẫn sẽ theo bản năng mà cúi đầu liếm môi.
Trong miệng nếm được vị cà phê của Thẩm Kiến Sơ, Tề Ngôn khó hiểu hỏi Thẩm Kiến Sơ: "Em ăn cà phê, buổi tối em có thể bị mất ngủ không?"
Thẩm Kiến Sơ khó được nghiêm túc trả lời Tề Ngôn: "Một chút cà phê, sẽ không đâu."
Tề Ngôn ừm một tiếng.
Thẩm Kiến Sơ lại nói: "Ngủ không được đi lên tìm chị."
Tề Ngôn gật đầu: "Ừm."
Thời gian lại đi qua vài phút, di động trong túi Thẩm Kiến Sơ đã sớm vang lên tiếng email gửi đến, Tề Ngôn tuy rằng rất muốn giữ người ở lại, nhưng ngoài miệng vẫn là nói: "Đi làm việc đi, ngày mai gặp."
Thẩm Kiến Sơ cùng cô chạm tay nhau một chút, liền rời khỏi phòng.
Cửa nhẹ nhàng kêu một tiếng, đóng lại, trong phòng tức khắc yên tĩnh hơn.
Tề Ngôn đứng tại chỗ, không có ý muốn động đậy, hơn nửa ngày, mới xoay người thu dọn cái ly Thẩm Kiến Sơ uống.
Bên cạnh cái ly có dấu son môi rất mờ, Tề Ngôn liếm môi của mình một chút, nhưng giống như ngoại trừ vị cà phê rất nhạt, không còn nếm được cái gì.
Rửa sạch ly, lại tắm rửa sạch sẽ, Tề Ngôn lên giường.
Trước khi ngủ Tề Ngôn rất ngoan mà nói ngủ ngon với Thẩm Kiến Sơ, chờ đến khi Thẩm Kiến Sơ cũng nói ngủ ngon với cô, cô mới cất điện thoại đi, nắm vào trong chăn.
Thời gian đã qua hơn một năm, mặc kệ là thân thể hay là tinh thần, mặc kệ là sự nghiệp hay là giao lưu, Tề Ngôn vẫn luôn đang chậm rãi tốt lên, vẫn luôn tiến lên phía trước.
Những điều tốt này là tự cô có thể thấy được, người khác cũng có thể thấy được.
Nhưng ở nơi người khác không thể nhìn thấy, cô kỳ thật rất cô độc.
Cô như là một ly nước trong suốt, cho dù càng lên cao một bước, cô càng tinh khiết, tạp chất càng ít, nhưng dù tinh khiết thế nào đi nữa, chung quy cô cũng chỉ là một ly nước không màu không mùi.
Cuộc sống của cô bình lặng không gợn sóng, bình tĩnh không hề phập phồng, làm việc trong kế hoạch, một cuộc sống không quá kỳ vọng.
Cho đến khi Thẩm Kiến Sơ xuất hiện một lần nữa.
Thẩm Kiến Sơ thật giống như một chiếc ống nhỏ giọt có nhiều vị, mỗi lần xuất hiện, đều sẽ nhỏ một giọt nước vào ly của cô, vị khổ qua màu xanh lục, vị dâu tây màu hồng nhạt, vị chanh màu vàng.
Vì vậy chiếc ly của cô mỗi ngày có đủ màu sắc khác nhau, hương vị khác nhau.
Ngẫu nhiên khổ một chút, thỉnh thoảng ngọt một chút, đôi khi chua xót một chút.
Ngay từ đầu, Thẩm Kiến Sơ đều là khổ, sau lại có hơi chua xót, nhưng mấy ngày nay Thẩm Kiến Sơ đặc biệt ngọt, cho dù hôn cô lúc mới uống qua cà phê, cũng đặc biệt đặc biệt ngọt.
Ôm câu hỏi của Thẩm Kiến Sơ, "thích chị không?" Tề Ngôn mau chóng đi vào giấc ngủ.
Tề Ngôn lại mơ thấy Thẩm Kiến Sơ.
Hôm nay mơ thấy chính là hôn lễ của hai người, giống như đã thật lâu Tề Ngôn không có mơ thấy hôn lễ.
Giấc mơ này vô cùng cẩn thận, rất nhiều việc kỳ thật trong đời sống hiện thực Tề Ngôn đều đã quên rồi, nhưng trong mộng, lại mơ thấy chân chân thật thật.
Cô mơ thấy cô cùng chủ cửa hàng bán hoa cùng nhau vẽ và thảo luận vị trí bày biện của mỗi bó hoa, thảo luận tuyển chọn loại hoa nào, thương lượng xong cô lại không xác định, chờ buổi tối trở về thương lượng với Thẩm Kiến Sơ một lần nữa.
Cảnh tượng bị cắt, không biết vì sao, cô cùng Thẩm Kiến Sơ ở trên giường thương lượng, cô lấy hình hôm nay vẽ ra cho Thẩm Kiến Sơ nhìn, hỏi Thẩm Kiến Sơ có được không? Chị cảm thấy như thế này đẹp hay là như vậy đẹp.
Thẩm Kiến Sơ lúc bắt đầu thì nghiêm túc cùng cô thảo luận, nhưng nói nói, hai người đã hôn nhau.
Hôn hôn, hai người liền......!
Có lẽ là Tề Ngôn có thói quen dậy sớm ngủ sớm, ngày hôm sau 7 giờ đồng hồ báo thức còn chưa vang lên, cô cũng đã tỉnh.
Một giây trước còn ở trên giường trong nhà, giây tiếp theo đã ở khách sạn, Tề Ngôn mở to mắt, hoảng hốt một trận thật dài, tim đập tăng tốc cũng một lúc lâu.
Cô phát hiện mình hiện tại có mặc quần áo, sau đó cô mới tỉnh ngộ lại, vừa rồi mình đã nằm mơ cái gì.
Trời ơi, cô đã mơ thấy cái gì vậy......!
Tề Ngôn lần đầu tiên mơ thấy như vậy, cho dù giờ phút này trong phòng cũng chỉ có một mình cô, cô vẫn như cũ cảm thấy thẹn đến mức muốn chôn sống.
Vì thế cô nhắm mắt lại, nằm thêm một lát, tiếp theo mới cầm lấy di động, chuẩn bị tắt đồng hồ báo thức đã đặt trước.
Trên di động còn có tin nhắn của Thẩm Kiến Sơ gửi tới, như cũ là khoảng 6 giờ, Thẩm Kiến Sơ gửi cho cô nói chào buổi sáng.
Tim Tề Ngôn còn đang nhảy trong lòng ngực, nhìn đến tin nhắn này, đột nhiên cười lên.
Thẩm Kiến Sơ đôi khi có hơi đáng yêu.
Khách sạn không có cá không có hoa, Tề Ngôn rửa mặt xong có việc gì để đi tới đi lui, vừa mới gửi tin cho Thẩm Kiến Sơ cô ấy cũng chưa trả lời, cô nghĩ không chừng còn đang ngủ.
Nghĩ trước nghĩ sau không có việc gì làm, Tề Ngôn thu thập một phen, trước tiên đi xuống lầu ăn cơm.
Đã vừa qua 7 giờ, nhà ăn của khách sạn có nhiều gương mặt quen thuộc, đến chào hỏi mấy người ngày hôm qua trò chuyện, Tề Ngôn nhìn liếc mắt một cái, cô Phùng còn chưa xuống dưới.
Lấy mâm từ trong ngăn tủ, Tề Ngôn tính toán tự giúp mình chút bữa sáng, đi tới nhìn, còn chưa có quyết định ăn cái gì, di động đột nhiên vang lên.
Cô đem điện thoại ra, là Thẩm Kiến Sơ gọi điện thoại.
"Alo." Tề Ngôn lên tiếng.
Thẩm Kiến Sơ hỏi Tề Ngôn: "Em ở đâu?"
"Em ở nhà ăn," Tề Ngôn trả lời vấn đề trước, sau đó hỏi Thẩm Kiến Sơ: "Sao lại nói chuyện nhỏ giọng như vậy?"
Thẩm Kiến Sơ nói: "Chị ở hành lang thấy mẹ chị."
"Hả?" Tề Ngôn càng tò mò: "Làm sao vậy?"
Thẩm Kiến Sơ nói: "Chị dẫn em đi ra ngoài ăn bữa sáng, có đi hay không?"
Tề Ngôn buông mâm xuống: "Đi."
Thẩm Kiến Sơ vẫn dùng giọng nói nhỏ như vậy nói: "Cô Phùng đang đợi thang máy, phỏng chừng là muốn đi nhà ăn, chị nhớ rõ nhà ăn có hai cửa, em từ cửa sau lặng lẽ đi ra."
Tề Ngôn nghi hoặc: "Vì sao vậy?"
Thẩm Kiến Sơ nói mang theo ý cười: "Không thể cho mẹ biết chị dẫn em đi ăn