Lại Minh Nguyệt ở lại bệnh viện với Trương Mỹ Vân suốt một đêm.
Ngày hôm sau, tranh thủ đi mua đồ ăn sáng cho Mỹ Vân rồi Minh Nguyệt mới về nhà tắm rửa, đi làm.
Trương Mỹ Vân vừa ăn chút cháo, uống thuốc xong thì có tiếng gõ cửa.
"Mời vào!"
Cánh cửa phòng bệnh mở, Chúng Thanh Phong xách theo một cái cặp lồng đi vào.
Hôm nay anh đã cạo râu, và mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, sơ vin lịch lãm, trông chẳng khác nào nam thần vừa bước ra từ truyện tranh.
Không thuộc tuýp người "mê trai đầu thai mới hết"
như Lại Minh Nguyệt mà Trương Mỹ Vân vẫn bị vẻ bề ngoài của Chúng Thanh Phong làm cho mê mẩn.
"Em thấy tốt hơn chưa?"
Chúng Thanh Phong dịu dàng hỏi Trương Mỹ Vân.
"Tôi khoẻ hơn nhiều rồi"
Trương Mỹ Vân đáp.
"Tôi mang cho em chút cháo hải sản.
Để tôi lấy cho em ăn nhé?"
Mặc dù vừa ăn xong một bát cháo, nhưng Chúng Thanh Phong quá nhiệt tình nên Trương Mỹ Vân không nỡ từ chối anh.
Cô bèn gật đầu đồng ý.
Chỉ là động tác múc cháo đơn giản thôi nhưng Chúng Thanh Phong làm trông chẳng khác nào một bức tranh nghệ thuật.
Trương Mỹ Vân đưa tay tự sờ trán kiểm tra nhiệt độ.
Hoàn toàn bình thường.
Nhưng tại sao cô lại cảm thấy mình đang nảy sinh một thứ tình cảm gì đó bất thường với Chúng Thanh Phong thế này? Lẽ nào bệnh mê trai đẹp lại có khả năng lây lan từ người này sang người khác? Múc cháo xong, Chúng Thanh Phong ngôi xuống mép giường.
Trương Mỹ Vân đưa tay ra định nhận bát cháo.
Nhưng không, Chúng Thanh Phong không đưa bát cháo cho Trương Mỹ Vân mà tự tay xúc từng thìa cháo đút cho cô.
Hành động này của anh khiến cô không cầm được nước mắt.
Với một người bình thường thì hành động của Chúng Thanh Phong chẳng có gì đặc biệt.
Nhưng với một cô gái lớn lên thiếu thốn tình thương yêu như Trương Mỹ Vân thì hành động nhỏ đó chính là sự khác biệt.
Bốn năm ở bên Thẩm Toàn Đức, cô luôn là người chăm lo cho hắn từng bữa ăn giấc ngủ.
"Tôi nói