Tiếng bước chân của Trương Cẩm Đan tiến về phía Trương Mỹ Vân và Võ Quế Sơn môi lúc một gần hơn.
Mặc dù bên ngoài tỏ ra rất điềm tĩnh nhưng thực chất mỗi lần đối đầu với Cẩm Đan thì Mỹ Vân đều vô thức luống cuống.
Đó là thói quen được hình thành từ nhỏ, tới giờ đã trưởng thành, chuẩn bị làm mẹ trẻ con nhưng Mỹ Vân vẫn chưa khắc phục được.
"Anh nghĩ cách đuổi Cẩm Đan đi đi"
Trương Mỹ Vân cầu cứu Võ Quế Sơn.
"Ngất đi"
Võ Quế Sơn thì thầm, âm lượng đủ để mình Mỹ Vân có thể nghe thấy.
Trương Mỹ Vân chớp chớp mắt.
Cô không hiểu dụng ý của Quế Sơn muốn truyền đạt tới mình là gì.
"Ngất đi là sao?"
"Bình thường em nhanh trí lắm mà, sao giờ lại lơ ngơ như bò đeo nơ thế?"
"Mỗi khi căng thẳng đầu óc em lại đóng băng, không kịp nảy số"
"ý anh muốn nói là em giả vờ ngất xỉu đi.
Mọi việc còn lại cứ giao cho anh"
Võ Quế Sơn giải thích cặn kẽ.
Trương Mỹ Vân đưa tay lên ra dấu ok với Võ Quế Sơn rồi bất thình lình ngã vào lồng ngực anh.
May mà Quế Sơn phản ứng nhanh nếu không cả hai đã ngã chổng vó lên rồi.
"Em sao thế?"
Võ Quế Sơn vừa giấu mặt Trương Mỹ Vân vào trong ngực mình, vừa giả vờ hỏi han với thái độ quan tâm.
Tuy màn diễn xuất của Trương Mỹ Vân còn vụng vê, giả trân nhưng vẫn qua mặt được Trương Cẩm Đan.
Thấy Mỹ Vân ngất xỉu, cô ta dè dặt lùi về phía sau, giữ khoảng cách an toàn vì sợ lây bệnh truyền nhiễm.
"Cô ấy bị làm sao vậy?"
"Tôi không biết.
Tôi sẽ đưa cô ấy tới bệnh viện để kiểm tra.
Phiền cô tránh qua một bên"
Võ Quế Sơn nói với vẻ gấp gáp.
Nép trong lồng ngực Võ Quế Sơn, Trương Mỹ Vân len lén hé mắt ra nhìn, thấy cảnh tượng Cẩm Đan né sang một bên, cố ép chặt vào tường hết mức có thể khi Quế Sơn bế mình đi ngang qua, cô