Với mối quan hệ giữa hai anh em, lẽ ra Trương Mỹ Vân không cần cho Trương Bá Thái tiên.
Nhưng anh ta bản tính lì lợm, dai dẳng nhất quyết phải xin bằng được tiền mới chịu đi.
Trương Mỹ Vân mở ví lấy ra tờ năm trăm nghìn đặt lên bàn.
"Việc của anh, anh tự tìm cách giải quyết đi"
"Mỹ Vân..."
Thấy Trương Mỹ Vân đứng dậy định xoay người bước đi, Trương Bá Thái dọa.
"Được thôi, nếu em gái không cho anh tiền thì anh sẽ xin em rể vậy"
Hai từ "em rể" khiến người Trương Mỹ Vân cứng lại.
Cô không biết "em rể" mà Trương Bá Thái nhắc tới ở đây là Chúng Thanh Phong hay Thẩm Toàn Đức? Trước đây Trương Bá Thái đã từng tìm tới tận ngôi nhà mà Trương Mỹ Vân và Thấm Toàn Đức sống chung để xin tiền nên đương nhiên anh ta biết chuyện họ yêu nhau, thậm chí có ý định kết hôn.
Ngày đó mặc dù Thấm Toàn Đức không thích thú gì với Trương Bá Thái nhưng vẫn cho anh ta tiên.
Lâu dần thành quen.
Cứ hết tiền là Trương Bá Thái lại mặt dày tìm tới.
Vừa xấu hổ, vừa ngại với Thẩm Toàn Đức nên Trương Mỹ Vân đã tìm Trương Bá Thái để nói chuyện riêng.
Nói nặng có, nói nhẹ có nhưng không câu nào của Trương Mỹ Vân lọt tai Trương Bá Thái.
Cô đã từng phải thốt lên với anh trai mình rằng: "Em không hiểu tại sao tới giờ phút này các nhà khoa học vẫn chưa phát hiện ra việc dùng da mặt anh làm áo chống đạn nhỉ?"
Trương Bá Thái rút điện thoại ra, xoay xoay trong tay "Hay anh gọi em rế ra đây ngồi chung cho vui nhé?"
Trương Mỹ Vân giật mình thon thót.
Tay cô phải bám chặt vào đùi.
Dù bây giờ người "em rể" mà Trương Bá Thái nhắc tới là Thấm Toàn Đức hay Chúng Thanh Phong thì cũng đều mang tới rắc rối cho cô.
"ý em thế nào?"
Trương Bá Thái gặng hỏi.
Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng Trương Mỹ Vân cũng nói.
"Bọn em