Là người công tư phân minh nên dù trong lòng vẫn có chút ngại ngùng khi phải đối mặt với Chúng Thanh Phong nhưng Trương Mỹ Vân vẫn tới tập đoàn, làm việc một cách bình thường.
Cô vẫn đối xử với Võ Quế Sơn thân thiện, vui vẻ như mọi ngày nhưng tuyệt đối không nhắc gì tới Chúng Thanh Phong.
Thấy Võ Quế Sơn sau khi trở vẽ bàn làm việc cứ ngồi đăm chiêu suy nghĩ, Trương Mỹ Vân tò mò hỏi.
"Sao mặt anh ỉu xìu như cọng bún thiu thế kia?"
Đang lăn tăn không biết trưa nay nên đặt nhà hàng nào để đại boss làm lành với Trương Mỹ Vân nên Võ Quế Sơn quyết định hỏi thẳng cô.
"Thường thì em thích đi ăn ở nhà hàng nào hả Mỹ Vân?"
"Em ít khi đi ăn ở nhà hàng lắm"
"Không thích không gian ở nhà hàng hay gì?"
Trương Mỹ Vân thành thật trả lời "Không có tiền làm sao đặt chân tới mấy nơi sang chảnh đó được hả anh?"
Võ Quế Sơn chau mày vẻ khó hiểu.
Dù Thẩm Toàn Đức không phải hạng đại gia, doanh nhân thành đạt như Chúng Thanh Phong nhưng hẳn cũng thuộc tầng lớp trung lưu, sống tương đối thoải mái.
Không lẽ trong khoảng thời gian Thẩm Toàn Đức và Trương Mỹ Vân yêu nhau, hắn chưa từng đưa cô đi ăn nhà hàng sao? Nhưng vì đây là chuyện tế nhị nên anh không nhắc tới.
"Sao anh lại nhìn em bằng ánh mắt đó?"
Trương Mỹ Vân hỏi.
"Trưa nay em muốn ăn gì?"
"Thì ăn bún, phở gì đấy cho ấm bụng thôi"
"Em muốn ăn lẩu không?"
Trương Mỹ Vân lắc đầu, "tối qua em với Minh Nguyệt ăn lẩu no căng cả bụng ra.
Giờ nghĩ đến lẩu vẫn thấy sợ đây này"
Sáng nay Chúng Thanh Phong chỉ thị cho Võ Quế Sơn tới nhà Lại Minh Nguyệt đế đón Trương Mỹ Vân.
Tiện thể anh đưa Minh Nguyệt đi làm luôn.
Trên đường đi, hai người nói chuyện xã giao vài câu, Quế Sơn thấy Minh Nguyệt khá thú vị, muốn tìm hiểu