Trong quán game, Trương Bá Thái đeo tai nghe, tay đang gõ bàn phím lách cách, mắt dán chặt vào màn hình theo dõi diễn biến của trò chơi.
Cậu ta đang đắm chìm trong thế giới game, không để tâm gì tới xung quanh nên không biết Định Râu -chủ cửa hàng cầm đồ chuyên cho vay nặng lãi - đứng bên cạnh mình từ lúc nào.
Định Râu kéo mạnh tai nghe của Trương Bá Thái, ném bụp xuống mặt bàn.
Cậu ta cáu kỉnh gắt lên.
"Đứa thần kinh nào thế? Không thấy ông mày đang chơi à?"
"Thằng thần kinh này đấy"- Định Râu gắn giọng.
Ngẩng lên thấy Định Râu đứng ngay bên cạnh, theo bản năng Trương Bá Thái đẩy ghế ra định chạy thì bị gã túm cổ áo lại.
"Mày định đi đâu?"
Trương Bá Thái run rẩy, chắp tay van vỉ Định Râu.
"Em xin anh, anh cho em khất đến cuối tháng em sẽ trả anh đủ cả gốc lẫn lãi."
Định Râu ngoáy tai: "Tao nghe mày nói câu này muốn mòn cả lỗ tai luôn rồi."
"Lần này em nói thật mà.
Anh nhất định phải tin em."
"Tin mày để tao đổ thóc giống ra mà ăn à?"
"Em đang gom tiền, sắp...sắp đủ rồi..."
Trương Bá Thái lắp bắp.
"Mày định lừa ai thế hả?"
Mắt Trương Bá Thái đảo như máy tính đang xử lý dữ liệu: "Em thề là em sắp có đủ tiền trả anh rồi."
"Mày tính moi thận ra bán để trả tao à?"
"Ông bà già em sẽ mang sổ đỏ đi cắm ngân hàng."
"Tao vừa ở nhà mày về đây, ông bà già mày nghe chừng cũng kiệt quệ lắm rồi."
Định Râu chỉ thẳng tay vào giữa mặt Trương Bá Thái cảnh cáo: "Tao cho mày đúng ba ngày nữa.Nếu không hoàn đủ tao cả vốn lẫn lãi thì tao xin một quả thận."
Trương Bá Thái run như cầy sấy: "Anh ơi, ba ngày làm sao em lo kịp?"
"Không phải vừa nãy mày nói đã gom gần đủ tiền trả tao rồi sao?"
Ông ta cúi xuống cầm dép lao vào đánh con trai tới tấp.
Trương Bá