Từ nhà hàng hải sản trở về, Cẩm Thanh Tú luôn cảm thấy khó chịu, bực bội trong người vì đã không làm gì được Trương Mỹ Vân lại còn bị người đàn ông lạ mặt kia nhìn với ánh mắt khinh khi, trình thượng.
Vừa bước vào phòng khách, thấy Thẩm Toàn Đức đang nằm dài trên ghế sô pha chơi điện tử, tâm trạng của Cẩm Thanh Tú càng trở nên bức bối hơn.
Cô ta thả người xuống chiếc ghế bành đối diện, ra lệnh.
"Toàn Đức, lấy cho em cốc nước ép cần tây..."
Mặt vẫn cắm vào điện thoại, Thẩm Toàn Đức làu bàu "Em tự lấy đi.
Anh đang chơi dở"
Máu nóng trong người Cẩm Thanh Tú bốc lên.
Cô ta ngồi bật dậy, nhìn chồng chăm chằm.
"Thái độ của anh là sao hả?"
Nghe thấy mùi "thuốc nổ"
từ Cẩm Thanh Tú, ngay lập tức Thẩm Toàn Đức quảng điện thoại xuống ghế, miệng liến thoảng.
"Anh sai rồi! Anh sai rồi!"
"Đây là lân đầu và cũng là lần cuối.
Anh biết chưa?"
Cẩm Thanh Tú cảnh cáo.
"Anh biết! Anh biết! Anh biết! Anh sẽ rút kinh nghiệm sâu sắc"
Thẩm Toàn Đức đứng dậy, đi vòng qua ghế bành, mát xa vai gáy cho Cẩm Thanh Tú.
"Thế nào vợ yêu, em thấy tay nghê của anh có tiến bộ không?"
Thẩm Toàn Đức vừa cười vừa hỏi.
"Cũng tàm tạm! Đang khát khô cả cổ rồi đây.
Đi lấy cho em cốc nước ép đi"
"Ô kê con tê tê! Anh đi liền ngay và lập tức đây!"
Thẩm Toàn Đức ngoan ngoãn cun cút đi vào bếp.
Vừa rời khỏi phòng khách, thoát khỏi sự kiểm soát của Cẩm Thanh Tú, nhanh chóng Thẩm Toàn Đức thay đổi sắc mặt.
"Mình là chồng hay ô sin của cô ta không biết?"
Thẩm Toàn