Thấy Trương Mỹ Vân đang theo đuổi mạch suy nghĩ riêng, Chúng Thanh Phong nói: "Anh chuẩn bị đi công tác rồi."
Nghe Chúng Thanh Phong nói vậy, Trương Mỹ Vân vô cùng kinh ngạc.
Cô mang tiếng là trợ lý đặc biệt của anh mà không hề hay biết gì về điều này.
"Anh đi đâu? Bao giờ đi? Sao không thấy anh Sơn nói gì với em?"
"Mười ngày nữa anh sẽ đi Châu Âu công tác trong khoảng 1 tuần."
Hai tiếng Châu Âu khiến Trương Mỹ Vân cau mày băn khoăn: "Cụ thể là nước nào?"
Chúng Thanh Phong đảo mắt một vòng, rồi chọn đại một nước, trả lời: "Anh đi Anh."
"Không phải Anh đang bị phong tỏa vì Covid - 19 à?"
"Địa điểm anh tới không bị phong toả."
Qua những thông tin Mỹ Vân đọc được từ báo chí thì người nước ngoài, đặc biệt là ở Châu Âu, Châu Mỹ có thái độ khá coi thường dịch bệnh.
Dù Covid lây lan với tốc độ nhanh chóng mặt, nhưng người dân của họ khi ra ngoài vẫn không chịu đeo khẩu trang.
Do đó dù địa điểm Chúng Thanh Phong tới công tác có bị phong toả, hay không phong tỏa thì Trương Mỹ Vân vẫn cảm thấy không yên tâm chút nào.
Trương Mỹ Vân nhìn Chúng Thanh Phong hỏi: "Anh không để qua dịch rồi hãy đi được sao?"
"Em đang lo lắng cho anh đấy à?"
"Lo chứ! Lỡ chẳng may anh có làm sao thì ai trả tiền thanh lý hợp đồng cho em?"
Chúng Thanh Phong toét miệng cười.
Rõ ràng là Trương Mỹ Vân đang lo lắng cho anh, vậy mà còn viện cớ này nọ.
Ngày hôm đó, tập đoàn Tân Thế Giới xảy ra nhiều sự cố cần khắc phục, nên Trương Mỹ Vân phải ở lại tăng ca cùng Chúng Thanh Phong đến gần 10 giờ đêm.
Trong suốt quá trình di chuyển từ tập đoàn về nhà, hai người hầu như không nói với nhau câu nào.
Thấy không khí trầm lắng quá, Chúng Thanh Phong chủ động gợi chuyện hỏi: "Em có muốn ăn gì không?"
Trương Mỹ Vân định lắc đầu, nhưng nhận ra bụng đang réo lên đình công nên gật đầu như bổ củi.
Lúc tối đã ăn một phần cơm thịt bò lúc lắc rồi nhưng vì cường độ làm việc cao, tiêu hao nhiêu năng lượng nên đương nhiên là nhanh đói rồi.
Đói cồn cào ruột gan luôn ấy chứ.
"Em muốn