Sáng hôm sau, khi Trương Mỹ Vân đang kẻ dở một bên lông mày, chuẩn bị để đi làm thì nhận được điện thoại của bà Nguyễn Ngọc Linh.
Mỹ Vân định sẽ không bắt máy, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng cô cũng muốn biết người mẹ đã mấy năm không gặp muốn nói gì với con gái út nên đã gạt nút nghe.
Nghe điện thoại xong, cô để nguyên gương mặt với một hàng lông mày đã kẻ, một bên chưa lao tới trước cửa phòng tắm, gõ cửa rầm rầm.
Trương Mỹ Vân gõ tới lần thứ ba vẫn không thấy anh mở cửa.
Chẳng lẽ anh đi làm rồi? Cô giơ điện thoại lên xem giờ, mới 6 giờ 30.
Bình thường bảy giờ anh mới ra khỏi nhà cơ mà.
Hay anh đang tắm? Nghĩ tới đây, bỗng cô tưởng tượng ra cơ thể trân truông của anh đứng dưới vòi hoa sen.
Trời đất quỷ thân ơi, mày đang nghĩ cái gì vậy Trương Mỹ Vân? Cô cảm thấy sợ hãi với chính suy nghĩ của mình.
Thật biến thái.
Quá biến thái.
Ai mà biết được chuyện này chắc cô không còn mặt mũi nào để sống trên cõi đời này nữa.
Trương Mỹ Vân giơ tay tự tát vào mặt mình một cái để kéo lý trí quay trở lại.
Đúng lúc đó Chúng Thanh Phong mở cửa ra.
Anh vừa tắm xong.
Tóc vẫn còn ướt nước.
Ngực để trần.
Eo quấn khăn tắm.
Vô cùng gợi cảm và quyến rũ.
Cảnh tượng này Trương Mỹ Vân thực sự muốn ngộp thở.
Thấy Trương Mỹ Vân tự tát vào mặt, Chúng Thanh Phong ngạc nhiên hỏi: "Sáng sớm ngày ra đã làm gì sai trái mà tự đánh mình thế?"
Cô xấu hổ, hai tai đỏ bừng lên, lúng túng giải thích: "Em có bị hâm đâu mà tự đánh mình...!
Em vỗ con muỗi ấy mà..."
"Thế em đã bắt được con muỗi chưa?"
Trương Mỹ Vân lắc đầu: "Vừa rồi em phản ứng hơi chậm nên nó bay đi mất rồi."
Chúng Thanh Phong biết Trương Mỹ Vân đang nói dối, nhưng không muốn vạch trần cô.
Chúng Thanh Phong nhanh chóng đoán được ý đồ của Trương Mỹ Vân: "Trưa nay em muốn đưa anh đi cùng?"
Trương Mỹ Vân gật đầu, hỏi: "Anh có thể giúp em lần này không?"