Võ Quế Sơn vỗ tay bộp bộp, gật gù tán thành: "Đúng đó.Tôi cũng có cùng suy nghĩ với Mỹ Vân."
Ngô Chí Kiên ngả lưng dựa vào thành ghế sô pha, chân vắt chéo, đưa mắt nhìn một lượt quanh phòng làm việc, thở dài: "Không gian chật chội, bó hẹp thế này dễ khiến cho đầu óc người ta tù túng, bí bách...làm sao đọc hợp đồng được?"
Trương Mỹ Vân đề xuất: "Vậy nếu anh muốn thay đổi không gian chúng ta có thể ra quán cà phê ngồi."
Bất thình lình Võ Quế Sơn lên tiếng: "Không phải đi đâu hết!"
Trương Mỹ Vân và Ngô Chí Kiên cùng quay sang nhìn Võ Quế Sơn.
Võ Quế Sơn nhìn Ngô Chí Kiên, tươi cười tuyên bố: "Đại boss của chúng tôi nói không muốn bán sản phẩm của tập đoàn Tân Thế Giới cho một công ty nhỏ như Big Tiger nữa, nên bảo chúng tôi mang hợp đồng vê."
Thì ra sau khi đọc được tin nhắn của Võ Quế Sơn, ngay lập tức Chúng Thanh Phong lệnh cho hai trợ lý đặc biệt của mình ra về, không bàn bạc, ký kết hợp đồng gì nữa.
Võ Quế Sơn quay sang hất cằm ra hiệu cho Trương Mỹ Vân đứng lên, còn mình thì chìa tay về phía Ngô Chí Kiên.
Nhưng Ngô Chí Kiên không có ý muốn bắt tay Võ Quế Sơn.
Thế nên anh vừa tự động thu tay lại, vừa nói: "Này...xin chào và không hẹn gặp lại."
Và rôi Trương Mỹ Vân cùng Võ Quế Sơn rời khỏi văn phòng làm việc của Ngô Chí Kiên.
Họ vừa khép cửa lại, Ngô Chí Kiên liên gạt phắt đồ đạc trên bàn trà xuống.
Hắn gầm lên: "Chúng Thanh Phong, mày cứ đợi đấy!"
Đúng 11 rưỡi trưa, Trương Mỹ Vân gõ cửa phòng làm việc của Chúng Thanh Phong.
Chúng Thanh Phong đứng dậy, vừa mở cửa phòng làm việc thì nhận được điện thoại của Võ Quế Sơn thông báo nhà máy sản xuất đô nhựa của tập đoàn Tân Thế Giới xảy ra chuyện, công nhân kích động đình công.
Chúng Thanh Phong cân nhắc mức độ