Chúng Thanh Phong có yêu Trương Mỹ Vân hay không, chẳng phải vấn đề Trương Cẩm Đan bận tâm.
Cô ta tự tin ở mình hội tụ tất cả các yếu tố để có thể chinh phục bất kỳ người đàn ông nào.
Cần xinh đẹp có xinh đẹp.
Cần tài năng có tài năng.
Cần bao nhiêu đáng yêu, nũng nịu, mong manh, yếu đuối có bấy nhiêu.
Trương Cẩm Đan quan niệm 30 chưa phải là tết, cho nên dù Trương Mỹ Vân và Chúng Thanh Phong đã đính hôn thì cũng chưa có gì gọi là chắc chắn.
Khả năng chia tay vẫn rất cao.
Bầu càng ngày càng lớn, lại chạy lăng xăng việc nọ việc kia suốt buổi sáng, tới trưa thì phải dồn hết sức lực để đấu trí với các thành viên trong gia đình nên Trương Mỹ Vân cảm thấy đã thấm mệt.
Cô muốn nghỉ ngơi.
Nhưng muốn gì thì muốn, trước tiên phải "đuổi"
Trương Cẩm Đan về đã.
"Chị không định về đi spa dưỡng da hay shopping gì đấy à?"
Trương Cẩm Đan chẳng chút nể nang, vỗ thẳng vào mặt Trương Mỹ Vân: "Tới giờ chị tự khắc đi, em không cần phải đuổi."
"Chị hiểu lâm rôi, em chỉ sợ vì quan tâm tới em rể quá mà chị nỡ việc thì vợ chồng em áy náy lắm."
Trương Mỹ Vân nắm tay Chúng Thanh Phong, xưng hô vợ chồng với anh cứ ngon ơ, không chút ngượng mồm: "Chồng yêu, anh thấy em nói có đúng không?"
Chúng Thanh Phong gật đầu.
Trương Mỹ Vân đã nói tới mức đó rồi mà Trương Cẩm Đan vẫn trơ ra, chẳng buồn nhúc nhích.
Bầu không khí kỳ quặc bao trùm khắp phòng làm việc của Chúng Thanh Phong.
Trương Mỹ Vân nhìn túi đựng xuất cơm gà để trên mặt bàn, nói bâng quơ với Trương Cẩm Đan: "Trưa nay anh Phong phải tới xưởng sản xuất xử lý sự cố đột xuất xảy ra nên vẫn chưa ăn uống gì."
Sau đó Trương Mỹ Vân lấy xuất cơm gà Mã Lai ra khỏi hộp, bày ra trước mặt