Nguyễn Văn Toản nhảy lên như con choi choi, mặt gã đỏ gay đỏ gắt vì tức giận.
Lại Minh Nguyệt khoanh hai tay trước ngực, nhìn tay phó giám đốc hỏi: "Đau lắm hả?"
"Cô...cô...rượu mừng không uống muốn uống rượu phạt đúng không?"
Nguyễn Văn Toản dở giọng đe doạ Lại Minh Nguyệt.
Đã tới nước này rồi thì Lại Minh Nguyệt cũng chẳng ngán ngẩm gì.
Cô thẳng thừng tuyên bố: "Ai tự nguyện để anh sàm sỡ chứ tôi thì không nhé."
"Cô chán làm việc ở bệnh viện này rồi chứ gì?"
"Tôi là một bác sĩ yêu nghề.Tôi không chán làm việc ở bệnh viện, nhưng chán phải nhìn thấy bản mặt xấu xa, bỉ ổi của anh rồi, phó giám đốc ạ, Lại Minh Nguyệt nhấn mạnh từng câu từng chữ.
Nguyễn Văn Toản nheo mắt nhìn Lại Minh Nguyệt mà tức muốn hộc máu.
Gã chỉ tay thẳng mặt Minh Nguyệt nói với giọng đầy uy quyên: "Cô cứ đợi đấy"
Dứt câu, Nguyễn Văn Toản giận dữ đi thẳng ra khỏi phòng họp mà chẳng buồn quay lại nhìn Lại Minh Nguyệt.
Vừa thò tay vào túi áo blouse lấy điện thoại ra, Lại Minh Nguyệt vừa nhếch môi cười nhạt, để rồi xem ai mới là người sẽ phải rời khỏi bệnh viện này.
Là người thù dai nên vụ này Lại Minh Nguyệt nhất định sẽ làm tới cùng.
Hoặc là cô ra đi, hoặc gã phó giám đốc đồi bại đó phải ra đi chứ nhất quyết không đội chung trời với ông ta.
Tối hôm đó, đúng bảy giờ kém năm phút Lại Minh Nguyệt có mặt tại nhà hàng Vị Lai như đã hẹn với Trương Mỹ Vân.
Tới nơi, Minh Nguyệt cứ ngỡ là mình đến sớm ai ngờ Trương Mỹ Vân, Chúng Thanh Phong và Võ Quế Sơn đã ngôi sẵn trong phòng riêng đợi cô rồi.
Hơn hai mươi năm qua, ông ngoại Chúng Thời Vũ đã dạy cho Chúng Thanh Phong rất nhiều điều.
Từ những điều nhỏ nhặt tới lớn lao.
Một trong những điều đầu tiên mà ông ngoại dạy cho Thanh Phong chính là đúng giờ.
Thời gian của ai cũng quý báu, đều là vàng là bạc, vậy nên không được phép lãng phí.
Ông Chúng Thời Vũ đã lấy chính bản thân mình ra làm tấm gương cho cháu ngoại.
Trong