Đây không phải lần đầu tiên Võ Quế Sơn nhận nhiệm vụ thế này nên đương nhiên anh biết cách thực hiện chu toàn, kín đáo.
"Anh cứ yên tâm.Em sẽ tiến hành theo đúng kế hoạch."
"Tốt lắm! Ngay bây giờ, em ra ngân hàng chuẩn bị tiền, sẵn sàng cho giao dịch ngày mai giúp anh."
"Em đi ngay đây!" Nói dứt câu, Võ Quế Sơn lập tức rời khỏi văn phòng làm việc của Chúng Thanh Phong.
Ngày hôm sau, đúng 9 giờ Đoàn Huy Vũ có mặt tại văn phòng làm việc của Chúng Thanh Phong.
Vì không hề hay biết tới kế hoạch của Chúng Thanh Phong và Võ Quế Sơn, nên Trương Mỹ Vân rất mong chờ câu trả lời của Thanh Phong dành cho Đoàn Huy Vũ.
Không chỉ Trương Mỹ Vân mà ngay cả bản thân tổng giám đốc công ty Nhựa Xanh cũng cảm thấy hồi hộp.
Mặc dù đáng tuổi cha, tuổi chú của Chúng Thanh Phong, cũng đã lăn lộn nhiều năm trên thương trường nhưng Đoàn Huy Vũ vẫn có sự nể trọng, ngưỡng mộ nhất định dành cho chàng trai tuổi trẻ, tài cao ở trước mặt mình lúc này.
Nếu như hôm nay, Chúng Thanh Phong từ chối mua lại toàn bộ gia sản của Đoàn Huy Vũ thì ông cũng không có lý do gì để trách cứ anh.
Thế nhưng, ông vẫn hy vọng anh sẽ không làm như vậy.
Là người làm ăn, Chúng Thanh Phong luôn chú trọng tới hiệu suất công việc.
Bởi vậy anh đề cập thẳng thắn vào trọng tâm vấn đề, không lan man, dài dòng tránh lãng phí thời gian.
Thanh Phong nói với Đoàn Huy Vũ: "Cháu đồng ý mua lại bất động sản, nhà máy sản xuất và trang trại của chú với giá 140 tỷ." Đoàn Huy Vũ và Trương Mỹ Vân dường như không tin vào tai của mình.
Họ cùng đổ dồn sự chú ý về phía Chúng Thanh Phong.
Nãy giờ những biểu hiện bất mãn của Trương Mỹ Vân đều đã lọt cả vào tâm nhìn của Võ Quế Sơn.
Sợ cô tăng xông, anh phải ghé vội vào tai cô thì thâm: "Bình tĩnh! Em chỉ cần tin tưởng ở đại boss là được." Chúng Thanh Phong ung dung rót trà, mời Đoàn Huy Vũ uống rồi mới bình thản trả lời câu hỏi lúc trước của ông: "Chú hãy yên tâm, cháu chỉ tạm thời giúp chú bảo quản số tài sản thế chấp này thôi.
Đợi đến khi chú vượt qua giai đoạn khó khăn, vực dậy lại được công ty Nhựa Xanh thịnh vượng như