Thấy Trương Mỹ Vân đang nói sai sự thật về mình với ông chủ, Tuân Bã Đậu bực mình quát: "Cô đang nói linh tỉnh gì thế hả?"
"Đấy, anh nghe thấy chưa? Anh ta vừa quát tôi.Anh nghe rõ rồi chứ? Trước nay tôi chưa bị ai quát nạt, doạ dâm như vậy bao giờ.Tôi...tôi sợ lắm...hức hức..."
"Em khóc đấy à?"
"Tôi...tôi...không muốn ăn uống gì hết...hức hức..."
"Tuân Bã Đậu đã làm gì em? Nói anh nghe, anh sẽ xử lý hắn xả giận giúp em." Ngô Chí Kiên cuống quýt gặng hỏi.
"Anh cứ hỏi anh ta sẽ biết..."
Ngô Chí Kiên dịu giọng dỗ dành: "Mỹ Vân, em nói anh nghe đi.Tuân Bã Đậu đã làm gì em?"
"Từ nay về sau, tôi không muốn nhìn thấy mặt anh ta nữa..." Nói xong Trương Mỹ Vân lạnh lùng tắt điện thoại.
Ngô Chí Kiên gọi lại mấy cuộc nhưng cô không nghe máy.
Tuân Bã Đậu giận tím mặt, lắp ba lắp bắp: "Cô...cô...đang giở trò gì hả?"
Trương Mỹ Vân trả lời tỉnh queo: "Vỏ quýt dày có móng tay nhọn thôi."
"Cô...cô cố tình chơi tôi..."
"Đúng vậy!" Trương Mỹ Vân thẳng thắn thừa nhận.
Tuân Bã Đậu giơ ngón tay trỏ chỉ về phía Trương Mỹ Vân, ức không nói lên lời: "Chúc anh may mắn!" Trương Mỹ Vân nhoẻn miệng cười đểu, giơ tay vẫy vẫy Tuân Bã Đậu rồi xoay người đi thẳng vào trong sảnh tập đoàn Tân Thế Giới.
Tuân Bã Đậu bị Trương Mỹ Vân chọc tức nổ đom đóm mắt mà không biết phải làm thế nào.
Đúng lúc đó điện thoại của Tuân Bã Đậu đổ chuông.
Là Ngô Chí Kiên.
Anh ta vừa gạt nút nghe, còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy giọng nói đầy giận dữ của Ngô Chí Kiên từ đầu dây bên kia truyên tới: "!ê ngay!" Ngô Chí Kiên chỉ nói đúng hai từ rồi tắt máy.
Tuân Bã Đậu theo Ngô Chí Kiên đủ lâu để cảm nhận được cơn giận ngút ngàn của cậu chủ truyên qua sóng điện thoại.
Xưa nay chỉ có duy nhất Trương Mỹ Vân cả gan dám bày trò lừa gạt hắn.
Nhưng cũng chính bởi vậy nên hắn