Thấy Chúng Thanh Phong có vẻ vẫn không yên tâm với tình trạng của mình lắm, Trương Mỹ Vân nói thêm: "Bây giờ bụng em to thế này, anh có muốn cõng em cũng không dễ dàng gì đâu."
"Nhưng..."
Chúng Thanh Phong chưa nói hết câu Trương Mỹ Vân đã gạt đi: "Anh thấy em giống những tiểu thư lá ngọc cành vàng ngậm trong miệng sợ tan, nâng trên tay sợ rơi lắm à?"
"Nũng nịu là đặc quyền của phụ nữ mà.Em không tận dụng đặc quyền của mình thì hơi phí phạm của trời đấy."
Trương Mỹ Vân nhìn Chúng Thanh Phong, cười toe toét.
"Anh yên tâm, sau này nhất định em sẽ sử dụng triệt để đặc quyền của mình."
Chúng Thanh Phong ra điều kiện với Trương Mỹ Vân: "Nếu thật sự cảm thấy khó khăn khi đi lại, nhất định phải nói cho anh biết ngay đấy nhé?"
Trương Mỹ Vân gật đầu đồng ý: "Vâng ạ!"
Điều này không cân Chúng Thanh Phong phải dặn Trương Mỹ Vân cũng tự mình ý thức được.
Hiện tại việc quan trọng hàng đầu của cô là phải bảo vệ chu toàn cho đứa con ở trong bụng.
Tuy bây giờ không biết mình đang ở đâu, và tới bao giờ mới thoát được khỏi tình trạng này nhưng Trương Mỹ Vân không cảm thấy hoảng sợ, cũng không một chút hoang mang.
Bởi vì bên cạnh cô đã có Chúng Thanh Phong.
Anh chính là bùa hộ mệnh, là thân may mắn của cô.
Hai người bò rồi lại trèo, bàn tay họ bị cạnh đá sắc cứa vào bật máu.
Chúng Thanh Phong là đàn ông, lại thường xuyên luyện tập thể dục thể thao nên đương nhiên sức bên và khả năng chịu đựng của anh cao hơn một phụ nữ đang mang bầu như Trương Mỹ Vân nhiều lần.
Chút xước xát tay chân này chỉ là muỗi đốt inox so với anh.
Thanh Phong chỉ thương Mỹ Vân chân yếu tay mềm, phải chịu nhiều khổ cực.
Thế nhưng Trương Mỹ Vân gan lì hơn so với tưởng tượng của Chúng Thanh Phong.
Cô cắn răng chịu đựng tất cả những nỗi đau về thể xác, quyết không than vãn nửa lời.
Điều đó càng khiến Chúng Thanh Phong xót xa cô gái kiên cường này hơn.
Bất giác Chúng Thanh Phong gật đầu, đáp: "Bà ngoại là hậu duệ của nhà