Với tình hình hiện tại, Chúng Thanh Phong đoán rằng khả năng cao Võ Quế Sơn sẽ không tìm được mình và Mỹ Vân trong vài tiếng đồng hồ tới.
Vì vậy anh dặn Trương Mỹ Vân ở yên trong hang còn mình ra ngoài tìm đồ ăn và lấy thêm nước uống.
Trước khi Chúng Thanh Phong cất bước rời đi, Trương Mỹ Vân đã túm tay anh lại.
Cô năn nỉ: "Anh cho em đi cùng được không?"
"Anh chỉ đi một lúc sẽ về ngay."
Mặc dù Trương Mỹ Vân biết rằng Chúng Thanh Phong muốn cô ở lại trong hang là bởi muốn đảm bảo an toàn cho hai mẹ con cô.
Nhưng chẳng may anh xảy ra chuyện gì thì một mình cô chắc chắn không có khả năng thoát ra được khỏi khu rừng này.
Lúc nãy để Chúng Thanh Phong rời đi Trương Mỹ Vân đã lo lắng nhấp nhổm không yên.
Thế nên từ giờ trở đi sẽ không có chuyện hai người tách ra nữa.
Cô nhất định phải gắn với anh như hình với bóng.
Sống cùng sống, chết cùng chết.
Chúng Thanh Phong xoa đầu Trương Mỹ Vân dỗ dành: "Chẳng phải lúc nãy em đã làm rất tốt đó sao?"
Dù Chúng Thanh Phong nói thế nào đi chăng nữa thì Trương Mỹ Vân cũng vẫn cảm thấy bất an trong lòng.
Cô chưa bao giờ ở trong rừng vào ban đêm, đặc biệt là chỉ có một mình như thế này.
Ngoài việc sợ rắn, rết tấn công, thú dữ ăn thịt thì Trương Mỹ Vân còn sợ cả...ma nữa.
Nhưng cô không dám nói điều đó với Chúng Thanh Phong vì sợ anh sẽ chê cười.
Không thuyết phục được Trương Mỹ Vân nên Chúng Thanh Phong đành phải đưa cô đi cùng.
Hai người đã gặp may khi bẫy được một con gà rừng và lấy được bảy quả trứng chim.
Nhưng Chúng Thanh Phong đã phải trả giá cho việc đó.
Để vồ được con gà rừng, anh bị bụi cây cà gai cào xước hết mu bàn tay nhưng sợ Mỹ Vân lo nên đã giấu không cho cô biết.
Tuy nhiên Chúng Thanh Phong vẫn cảm thấy vui vì ít nhất tối nay anh và Trương Mỹ Vân không phải đi ngủ với cái bụng đói meo.
Quay trở về hang, đương nhiên lần này vẫn là Chúng