Từ sâu thẳm trong trái tim mình, Trương Mỹ Vân biết rằng trong khả năng có thể Chúng Thanh Phong nhất định sẽ bảo vệ cô.Anh tuyệt đối sẽ không để Thẩm Toàn Đức và tay chân của hắn ta làm tổn thương cô.Nhưng cần phải đối diện với thực tế, trong hoàn cảnh hiện tại anh khó lòng bảo đảm an toàn cho chính bản thân mình chứ đừng nói gì tới việc cứu được cô.
"Đưa Trương Mỹ Vân lên đây!"
Thẩm Toàn Đức ra lệnh.
Không biết Thẩm Toàn Đức định làm gì nên Trương Mỹ Vân hơi hoảng.
Theo bản năng, cô hoang mang hỏi: "Anh...Anh định làm gì?"
"Không phải em muốn tái hợp sao em yêu?"
Giọng điệu cợt nhả của Thẩm Toàn Đức, khiến lông tay Trương Mỹ Vân dựng hết cả lên.
"Anh thấy Chúng Thanh Phong có vẻ vẫn còn vấn vương em, chi bằng chúng ta làm người tốt một lần, giúp hắn cắt đứt hoàn toàn hy vọng hão huyền trong lòng đi."
Cảm nhận được bàn tay Trương Mỹ Vân đang run lên khe khẽ sau lưng mình, Chúng Thanh Phong liên nắm lấy tay cô.
Thẩm Toàn Đức hất hàm ra hiệu cho Tô Răng Vẩu: "Đưa Trương Mỹ Vân lên đây!"
Tô Răng Vẩu nhận lệnh, tiến lên phía trước, cúi xuống cởi trói cho Trương Mỹ Vân rồi kéo cô đứng lên.
Trương Mỹ Vân vùng vẫy, cố gắng đẩy hắn ra nhưng không được.
"Cút đi! Đừng động vào tôi!"
Trương Mỹ Vân gào lên.
Thẩm Toàn Đức bắn một tia nhìn lạnh lẽo về phía Trương Mỹ Vân.
Hắn ta hỏi: "Sao thế, em yêu?"
"Em...Ờ...Em vẫn chưa chuẩn bị tinh thần."
Trương Mỹ Vân lúng túng trả lời.
Thẩm Toàn Đức đưa tay vuốt cằm khích lệ Trương Mỹ Vân: "Em không cân chuẩn bị gì hết.Mọi việc cứ giao cả cho anh."
Chúng Thanh Phong cố gắng giữ bình tĩnh.
Để cứu được Trương Mỹ Vân bây giờ, trước tiên anh cần phải cởi được dây trói.
Anh đã thử rồi nhưng sợi dây thừng được thắt rất chặt, muốn tháo ra sẽ cân khá nhiều thời gian.
Mà thời gian lại là thứ anh đang không có trong tình huống cấp bách này.
Đã diễn thì phải diễn cho tròn vai nên Trương Mỹ Vân giả vờ giật mình