Thẩm Toàn Đức vừa rên rỉ vừa lăn lộn trên sàn, cố nhích tới gân phía khẩu súng mà không khiến Chúng Thanh Phong và Trương Mỹ Vân nảy sinh nghi ngờ.
Khi chỉ còn cách khẩu súng khoảng hai gang tay, Thẩm Toàn Đức giơ cánh tay lành lặn ra để với.
Thế nhưng Chúng Thanh Phong vẫn nhanh hơn hắn ta một bước.
Anh đã phát hiện ra ý đồ của Thẩm Toàn Đức và giơ chân đá bay khẩu súng đi.
Nhân đạo với kẻ thù nhiều lúc là tự hại bản thân mình.
Để chắc chắn không xảy ra sự cố ngoài ý muốn Chúng Thanh Phong đánh ngất Thẩm Toàn Đức rồi tịch thu chiếc súng rơi trên sàn nhà của hắn, giắt ra sau lưng.
Xử lý xong xuôi mọi chuyện, Chúng Thanh Phong quay sang thấy Trương Mỹ Vân đang ngồi xốm, hai tay che kín mặt, toàn thân cô run lên bần bật.
Anh bước lại gân cô, ân cần hỏi: "Em sao thế?"
Trương Mỹ Vân giật bắn mình.
Cô ngước lên nhìn anh, đôi mắt long lanh nước: "Vừa trải qua khoảnh khắc sinh tử cận kề nên em hơi sợ..."
Tuy lúc nãy tỏ ra khí thế, hung hãn trước mặt Thẩm Toàn Đức, nhưng sâu trong lòng mình, Trương Mỹ Vân thật sự sợ hãi.
Chúng Thanh Phong vòng tay ôm lấy Trương Mỹ Vân, vỗ về an ủi: "Em an toàn rồi."
Trương Mỹ Vân lắc đầu rồi lại gật.
Cô thành thật thú nhận: "Có anh nên em bớt sợ nhiều rồi..."
Chúng Thanh Phong đưa tay lên vuốt lọn tóc đang xòa xuống mặt Trương Mỹ Vân ra sau tai.
Bỗng dưng anh nắm bàn tay cô, nhìn thẳng vào mắt cô hỏi: "Vừa nãy sao em lại lấy thân mình đỡ đạn thay anh? Không sợ chết à?"
Vừa nãy mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến cô hành động mà không kịp suy nghĩ.
Giờ bình tâm nghĩ lại thấy mình thật sự quá liều lĩnh.
Nếu như lúc đó Chúng Thanh Phong không kéo cô ra kịp thời, nếu như viên đạn đó ghim thẳng vào người cô, nếu