Mặc dù ở trong phòng VIP, mọi điều kiện đều vô cùng tốt, được bác sĩ và y tá chăm sóc chu đáo, ân cần nhưng Chúng Thanh Phong vẫn không thích bệnh viện.
Anh không thích mùi thuốc khử trùng.
Ghét việc mình phải nằm im trên giường bệnh, mọi sinh hoạt phải phụ thuộc hoàn toàn vào người khác.
Thanh Phong cũng ghét cả việc thỉnh thoảng có những khách hàng, đối tác, bạn bè thân sơ tới thăm hỏi, nói những lời động viên giả tạo nhằm khích lệ tinh thần anh.
Ngày nào Chúng Thanh Phong cũng mong bác sĩ sẽ xuất hiện và nói anh đã hoàn toàn bình phục, có thể ra viện ngay hôm nay.
Nhưng phép màu đã không xảy ra.
Anh phải nằm viện thêm tối thiểu một tuần nữa.
Điều đó chẳng khác nào tra tấn với anh.
Việc phải ngôi yên trên giường, đến bữa được nhân viên điều dưỡng mang cơm tới cho ăn.
Thậm chí đi vệ sinh cũng cân người giúp đỡ khiến Chúng Thanh Phong cảm thấy bản thân thật vô dụng.
Tuy nhiên, nếu suy nghĩ theo chiều hướng tích cực thì vụ tai nạn này đã giúp Chúng Thanh Phong đưa Chúng Thời Giang tình nguyện tới tập đoàn Tân Thế Giới làm việc.
Đồng thời mang Trương Mỹ Vân quay trở về bên anh.
Ban đầu Trương Mỹ Vân đề nghị cô sẽ tới bệnh viện túc trực bên cạnh, chăm sóc Chúng Thanh Phong 24/7 nhưng anh không đồng ý.
Thanh Phong nói rằng đó là công việc của bác sĩ và y tá, không cân Mỹ Vân phải bận tâm.
Việc cô có thể giúp anh trong thời điểm này là cùng Võ Quế Sơn dìu dắt Chúng Thời Giang, giúp cậu tiếp nhận công việc một cách nhanh chóng, hiệu quả nhất.
Dù Chúng Thanh Phong luôn miệng nói anh có thể tự mình lo liệu, không cần mỗi ngày Trương Mỹ Vân phải chạy qua chạy lại giữa tập đoàn và bệnh viện nhưng cô vẫn cứ tự làm theo ý mình.
Không phải Thanh Phong không muốn gặp mặt Mỹ Vân mà vì anh xót cô, không muốn cô ngược xuôi tất bật.
Dường như những lời khuyên của Lại Minh Nguyệt về cuộc sống hòa nhã đã tác động không ít tới Trương Mỹ Vân.
Cô cảm thấy mối quan hệ hiện tại giữa mình và Chúng Thanh Phong cũng không tôi.
Bằng cách này hay cách khác, họ quan tâm tới nhau, chăm sóc lẫn nhau.
Đêu như vắt chanh, kết thúc một ngày làm việc vất vả Trương Mỹ Vân sẽ chạy thẳng tới bệnh viện, ăn tối, trò chuyện cùng Chúng Thanh Phong rôi ngủ lại.
Sáng sớm hôm sau Võ Quế Sơn lại tới đón cô đi làm.
Mặc dù rất thích có cô ở bên cạnh, nhưng anh không nỡ thấy cô vì mình mà vất vả như vậy.
Một buổi tối, Chúng Thanh Phong nắm bàn tay Trương Mỹ Vân khẽ thủ thỉ: "Từ mai em không cần phải tới bệnh viện với anh đâu, cứ về nhà mà ngủ.
"
Thế nhưng lý do Trương Mỹ Vân đưa ra khiến Chúng Thanh Phong muốn lịm tim luôn: "Em không tới sẽ nhớ anh đến mất ngủ.
"
Đột nhiên Chúng Thanh Phong hôn lên môi Trương Mỹ Vân.
Một cái hôn rất nhẹ, nhưng rất tình.
"Cái miệng này càng ngày càng ngọt rồi đấy.
"
"Thầy giáo xuất sắc sợ gì không có học trò ưu tú chứ?"
"Là em đang khen anh hay tự khen mình thế?"
"Cả hai có được không?"
"Được, em nói gì cũng được hết.
"
Chúng Thanh Phong nói với vẻ cưng chiêu hiện rõ trên gương mặt.
Đột nhiên Trương Mỹ Vân nhớ tới lần trước khi Chúng Thanh Phong lên Sa Pa tìm mình, anh nói có quà sinh nhật cho cô nên chìa tay ra đòi: "Quà sinh nhật của em đâu?"
"Anh để trong ô tô, nhưng vụ tai nạn vừa rồi đã làm nó thất lạc mất rồi "
Trương Mỹ Vân thở dài, hỏi với vẻ tiếc rẻ: "Quà anh mua tặng em chắc không rẻ đâu nhỉ?"
"Anh đặt tận bên Ý, mất hơn một tháng quà mới về đến nơi nên đương nhiên là rất tốn kém rồi.
"
Nghe Chúng Thanh Phong nói xong, Trương Mỹ Vân càng ngồi thừ mặt ra.
Phần vì tò mò muốn biết món quà mà Thanh Phong muốn tặng mình là gì, phân vì tiếc của.
Tưởng Trương Mỹ Vân buồn vì không nhận được quà sinh nhật, Chúng Thanh Phong liền an ủi: "Đợi anh được xuất viện sẽ đền cho em món quà khác ý nghĩa hơn, đắt tiền hơn có được không?"
Trương Mỹ Vân quay sang lườm nguýt Chúng Thanh Phong: "Trong mắt anh em là người phụ nữ ham mê vật chất như vậy sao?"
"Người mở miệng ra là nhắc đến tiền, tiền, tiền không phải ham vật chất thì là gì?"
Chúng Thanh Phong vặn vẹo.
"Yêu tiên với ham mê vật chất là hai phạm trù hoàn toàn khác nhau.
"
Chúng Thanh Phong bật cười.
Kinh doanh hơn chục năm nay đây là lần