Võ Quế Sơn quay lại nhìn Lại Minh Nguyệt, nhăn mặt tỏ vẻ khó hiểu: "Sao anh luôn tìm mọi cách để được gân em mà em lại đẩy anh ra thế, Minh Nguyệt?"
"Giữa chúng ta hoàn toàn không có khả năng.
Em đã nói với anh ba vạn tám trăm lần rồi còn gì.
"
Lại Minh Nguyệt thở dài, tỏ vẻ chán nản.
Võ Quế Sơn buột miệng hỏi: "Em vẫn để chuyện lần trước trong lòng à?"
Nhanh như cắt, Lại Minh Nguyệt chạy tới chỗ Võ Quế Sơn, đưa tay bịt miệng anh lại.
Cô hăm doạ: "Anh chán sống rồi à?"
Chuyện một buổi sáng đẹp trời thức dậy trong phòng khách sạn cùng với Võ Quế Sơn chẳng có gì là hay ho, thậm chí còn vừa mất mặt, vừa xấu hổ nên Lại Minh Nguyệt vẫn giấu không kế cho Trương Mỹ Vân nghe.
Đồng thời cô cũng cấm Võ Quế Sơn không được nói cho Chúng Thanh Phong biết, nếu không cả đời này cô sẽ không tha thứ cho anh.
Đương nhiên dưới sự doạ dẫm của Lại Minh Nguyệt, Võ Quế Sơn đã thề rằng bí mật giữa họ sống anh để bụng, chết mang theo.
Biểu hiện đáng ngờ của Võ Quế Sơn và Lại Minh Nguyệt đã không thoát khỏi cặp mắt tinh tường của Chúng Thanh Phong và Trương Mỹ Vân.
Họ đã đánh hơi được mùi bất thường.
Trương Mỹ Vân nheo mắt hỏi: "Rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì?"
Cả Võ Quế Sơn và Lại Minh Nguyệt cùng đồng thanh đáp: "Không có chuyện gì hết.
"Nhưng không có chuyện gì luôn luôn là có chuyện.
"Có khai không hả?"
Trương Mỹ Vân tiếp tục tra hỏi.
Võ Quế Sơn nhìn Chúng Thanh Phong câu cứu.
Thanh Phong nhìn sang Trương Mỹ Vân.
Mỹ Vân nhìn Lại Minh Nguyệt.
Còn Minh Nguyệt đương nhiên là nhìn Quế Sơn rồi.
Hết người này nhìn tới người kia, hết một lượt nhưng chẳng ai chịu nói gì.
Cuối cùng, Chúng Thanh Phong là người lên tiếng trước.
Anh nhìn Võ Quế Sơn rồi nhìn sang Lại Minh Nguyệt phỏng đoán: "Không phải hai người đã! "
Đương nhiên mọi người đều đã trưởng thành để hiểu điều Chúng Thanh Phong muốn hỏi là gì.
Võ Quế Sơn không muốn nói dối đại boss nên giữ im lặng, nhường câu trả lời lại cho Lại Minh Nguyệt.
Đã quyết giấu là phải giấu đến cùng cho nên Lại Minh Nguyệt tiếp tục lựa chọn cách nói dối: "Anh Phong để trí tưởng tượng bay cao bay xa quá rồi.
Bọn em mới gặp nhau được vài ba lần, sao có thể! "
Chúng Thanh Phong đủ từng trải để biết Lại Minh Nguyệt không thành thật trong chuyện này.
Nhưng không muốn làm cô xấu hổ nên anh không vạch trần chuyện đó.
Nghĩ một lúc, Lại Minh Nguyệt nói thêm: "Em không thích đàn ông lớn hơn mình quá nhiều tuổi.
"
"Anh hơn em có 4 tuổi thôi đó Minh Nguyệt.
"
Võ Quế Sơn lên tiếng.
Lại Minh Nguyệt trừng mắt với Võ Quế Sơn: "Với em 4 tuổi là quá nhiều rồi.
"
Mặc dù không muốn gây sự với Lại Minh Nguyệt, nhưng cách nói chuyện của cô khiến Võ Quế Sơn không thể tiếp tục giữ im lặng được nữa.
Anh nhếch môi nói với giọng mỉa mai: "Vậy anh nghĩ em nên tìm sinh viên năm nhất, năm hai, tuổi tầm mười chín, đôi mươi là thích hợp nhất"
Chẳng những Lại Minh Nguyệt không giận mà cô còn gật gù đồng tình với ý kiến của Võ Quế Sơn: "Có ly! Cảm ơn lời gợi ý sáng suốt của anh nhé.
"
Ngửi thấy mùi thuốc súng giữa Lại Minh Nguyệt và Võ Quế Sơn, Trương Mỹ Vân khẽ huých tay Chúng Thanh Phong.
Là đại boss của Võ Quế Sơn nên dĩ nhiên Chúng Thanh Phong phải bênh vực người của mình rồi.
Anh nói: "Đàn ông lớn tuổi hơn thì sao? Người ta chín chắn, yêu thương em thật lòng, có khả năng chu cấp cho em, bảo vệ em là ok rồi.
Tuổi tác đâu nói lên điều gì.
"
"Tôi thấy anh Phong nói đúng đó.
"
Trương Mỹ Vân cũng ủng hộ một phiếu cho Võ Quế Sơn.
Lại Minh Nguyệt quay ngoắt sang trừng mắt với Trương Mỹ Vân: "Háo sắc phản bạn.
"
Trương Mỹ Vân nhe răng cười.
Võ Quế Sơn thích thú giơ hai ngón tay cái lên với Trương Mỹ Vân và Chúng Thanh Phong: "Tặng hai người nghìn like luôn.
"
"Chuyện nên làm thôi!"
Trương Mỹ Vân cười toe toét.
"Đến cả mày cũng vào hùa với họ để ăn hiếp tao à?"
Lại Minh Nguyệt uất ức, cảm giác như bị người bạn thân nhất phản bội vậy.
Trương Mỹ Vân ôm một cánh tay của Chúng Thanh Phong, công khai khen ngợi anh trước mặt mọi người: "Tao nghĩ ngưu tầm ngưu mã tầm mã, anh Phong tốt như thế này thì đương nhiên cánh tay phải của anh ấy không được mười điểm cũng phải được tám, chín điểm.
"
"Em cũng có mắt nhìn người đấy!"
Chúng Thanh Phong tỏ vẻ hài lòng.
"Quả không uổng công anh quý mến