Lại Minh Nguyệt vô cùng tò mò về chuyện giữa Trương Mỹ Vân và Chúng Thanh Phong nhưng lại sợ trở thành kì đà cản mũi giữa hai người nên chẳng dám nhắn tin hỏi thăm.
Nằm không chẳng có việc gì làm, buồn chán cô lên mạng đọc tiểu thuyết ngôn tình: "Shipper, em ship tim tôi đi đâu?"
Câu chuyện nhẹ nhàng, thanh thuần nhưng rất cuốn.
Đang đọc tới chương thứ 8 thì tiếng gõ cửa vang lên.
Lại Minh Nguyệt hơi giật mình.
Nửa đêm nửa hôm, ai lại có nhã hứng tới nhà cô thế này? Đột nhiên sống lưng của Lại Minh Nguyệt lạnh toát.
Cô không dám nghĩ nữa.
Tiếng gõ cửa dứt rồi lại vang lên.
Lại Minh Nguyệt tuột xuống khỏi giường.
Cô đi từ phòng ngủ ra ngoài phòng khách, ướm giọng hỏi thử: "Ai! ai đấy?"
Không đợi Lại Minh Nguyệt mở cửa, ổ khoá tự động xoay.
Minh Nguyệt kinh hãi, theo bản năng cô chộp vội lấy bình hoa đặt trên bàn bếp, giơ lên để tự vệ.
Cánh cửa mở ra, Trương Mỹ Vân đẩy cửa vào.
Lại Minh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, đặt bình hoa xuống chỗ cũ.
Đúng là thần hồn nát thần tính, tự mình dọa mình.
Trương Mỹ Vân nhìn bình hoa chằm chằm hỏi: "Đừng nói là vừa rồi mày định dùng bình hoa để phang tao đấy nhé?"
"Tao tưởng trộm!"
Chúng Thanh Phong rời đi Trương Mỹ Vân cũng trằn trọc không thể nào ngủ được vì chẳng biết từ khi nào tiêm thức của cô đã quen với hơi thở và cái ôm ấm áp mỗi đêm của anh.
Lăn qua lăn lại trên giường mãi cuối cùng Trương Mỹ Vân quyết định tới tìm Lại Minh Nguyệt.
"Sao giờ này mày lại ở đây? Chẳng có nhẽ Chúng Thanh Phong hỏng thật à?"
Lại Minh Nguyệt nhìn Trương Mỹ Vân vẻ hoang mang hiện rõ trên gương mặt.
"Hỏng cái đầu mày ấy!"
Trương Mỹ Vân măng.
Tự dưng bị mắng oan, Lại Minh Nguyệt cảm thấy vô cùng oan ức: "Ơ kìa, ơ kìa! sao mày to tiếng với tao?"
Trương Mỹ Vân và Lại Minh Nguyệt cùng đi vào phòng ngủ.
Đây không phải lần đầu tiên Mỹ Vân tới tìm Minh Nguyệt thế này, nhưng cô vẫn không khỏi tò mò: "Làm sao? Kể tao nghe xem nào! "
Trương Mỹ Vân kể cho Lại Minh Nguyệt nghe sơ qua diễn biến câu chuyện giữa mình và Chúng Thanh Phong.
"Theo như những gì mày kể thì Chúng Thanh Phong có nhu cầu sinh lý hoàn toàn bình thường rồi.
"
Lại Minh Nguyệt phân tích.
Trương Mỹ Vân gật gật đầu: "Tao cũng cho là vậy!"
"Thế thì tốt rồi!"
Lại Minh Nguyệt phán một câu xanh rờn.
Trương Mỹ Vân im lặng vì không biết bình luận gì trong trường hợp này.
Dù Trương Mỹ Vân và Lại Minh Nguyệt là bạn bè thân thiết nhưng chuyện giường chiếu giữa cô và Chúng Thanh Phong cũng rất tế nhị, không thể đem ra bàn tán như việc mua mớ rau, con cá ngoài chợ được.
Lại Minh Nguyệt tiếp tục băn khoăn: "Nhưng sao anh ấy ăn chay lâu thế nhỉ? Mỡ để miệng mèo thế mà không húp.
Kì lạ thật!"
"Chắc body tao không đủ hấp dẫn với anh ấy.
"
Trương Mỹ Vân nói, giọng thể hiện rõ sự tự ti.
"Hâm à? Không đủ hấp dẫn sao ông ấy lao vào mày như hổ đói thế?"
"Chắc lâu rồi không quan hệ nên có thì dùng tạm! "
Lại Minh Nguyệt chẳng ngại ngần, cũng chẳng sợ Trương Mỹ Vân buồn.
Cô đốp thẳng luôn: "Này, tao là tao rất ghét cái kiểu suy nghĩ đấy của mày nhá.
Tự hạ thấp bản thân mình.
Ngón tay còn có ngón dài ngón ngắn nữa là con người.
Thế giới này gần 4 tỷ phụ nữ, mày nghĩ ai cũng ngực to mông cong vút như trái đào chắc?"
"Những người phụ nữ vây quay anh Phong đều có thân hình đồng hồ cát, nóng bỏng nên! "
"Kệ mẹ chúng nó đi.
Sao mày cứ phải nghĩ chuyện đâu đâu đấy cho đau đầu nhỉ?"
Lại Minh Nguyệt cáu kỉnh thật sự.
Cô không biết phải nói thêm mấy vạn lần nữa mới có thể khai thông được đầu óc của bạn mình.
"Mày người đẹp, dáng ngon như siêu mẫu mày tự tin là đúng rồi.
Làm sao hiểu được tâm trạng của đứa hai lưng như tao?"
Trương Mỹ Vân cúi đầu buôn râu.
"Ngực bé có nét quyến rũ riêng chứ.
Đầy người đàn ông thích ngực bé đấy thôi.
"
Lại Minh Nguyệt tìm ra bao nhiêu lý do để thuyết phục Trương Mỹ Vân thì bạn cô cũng tìm ra bấy nhiêu lý do để phủ nhận điều đó.
"Nhưng chẳng may anh Phong cũng thích phụ nữ ngực to thì sao?"
"Ai rồi cũng khác, giả dụ trước đây Chúng Thanh Phong thích ngực to nhưng yêu mày rồi ông ấy chuyển sang thích ngực bé thì sao?"
Lại Minh Nguyệt vẫn đang cố động viên tinh thân Trương Mỹ Vân.
"Anh Phong chưa từng nói yêu tao.
"
Vấn đề này