Nói dứt câu, nhanh như cắt Kiều Nguyệt Nga kéo cửa định đóng, nhưng Tuân Bã Đậu đã nhanh tay tóm được nắm đấm cửa giữ lại.
Kiều Nguyệt Nga cố hết sức giật nắm đấm cửa, nhưng sức một cô gái liễu yếu đào tơ như cô làm sao địch lại được kẻ chuyên đâm thuê chém mướn như Tuân Bã Đậu.
"Anh muốn làm gì?"
Kiều Nguyệt Nga đổi tông giọng, trừng mắt liếc xéo Tuân Bã Đậu.
"Nếu là vì tiền thì chúng ta có thể thương lượng"
Tuân Bã Đậu không phải kẻ giỏi ăn nói.
Hắn thuộc dạng kiệm lời, thích hợp với những việc chỉ đâu đánh đấy hơn là thuyết phục phụ nữ.
Nhưng hôm nay Hùng Sứt được Ngô Chí Kiên giao cho nhiệm vụ quan trọng, đi thực hiện giao dịch làm ăn với khách hàng ở khu vực Tam Giác Vàng nên việc này bị đẩy sang cho anh ta.
"Anh nghĩ có tiền mà oai à?"
"Tôi...ý tôi không phải vậy.."
Tuân Bã Đậu bối rối.
Anh ta sợ làm hỏng chuyện đại sự của Ngô Chí Kiên sẽ bị cậu chủ cho một trận lên bờ xuống ruộng, nên nãy giờ cứ phải nhún nhường sự đỏng đảnh của Kiều Nguyệt Nga.
"Thế các người trả cho tôi được bao nhiêu?"
Nhớ tới một trăm năm mươi triệu Ngô Chí Kiên cho lần trước, lòng ham tiền của Kiều Nguyệt Nga lại nổi lên.
Tuân Bã Đậu lật đật rút từ trong túi quần ra một xấp tiền 500 nghìn chìa về phía Kiều Nguyệt Nga hỏi: "Từng này đủ chưa?"
Kiều Nguyệt Nga nhìn xấp tiền trên tay Tuân Bã Đậu vẻ tính toán.
Cô đoán anh ta đang cầm ít cũng phải 40 tờ, mà nhiều thì 50 tờ.
Nhưng bản tính con người vốn là lòng tham không đáy.
Lần trước Ngô Chí Kiên cho cô 150 triệu, chia cho má Kiều Trinh 1/3 cô còn được giữ lại cho mình 100 triệu.
Lân này Tuân Bã Đậu đưa cô còn chưa được số lẻ mà đòi đón cô đi á? Quên cái mùa xuân ấy đi nhá.
Thời buổi này đâu phải tiếp viên nào cũng vừa biết uống rượu, đàn ca sáo nhị, múa cột, vẽ tranh, ngâm thơ, mát xa xoa bóp...!
đủ các ngón mua vui cho đàn ông mà quan trọng nhất là còn trinh như Kiều Nguyệt Nga chứ? Hàng càng quý hiếm càng đắt giá.
Kiều Nguyệt Nga không chê tiền, nhưng cô cũng phải chảnh chọe một tí để đẩy giá trị của bản thân lên chứ.
"Đây chỉ là tiền đặt cọc trước thôi.Sau khi cô hoàn thành nhiệm vụ được cậu chủ của tôi giao phó, sẽ được thanh toán thêm"
"Bao nhiêu?"
"Cái đó còn tùy thuộc vào mức độ cô khiến cậu chủ của tôi hài lòng tới đâu"
Tuy luôn bị mọi người chê là ngốc nghếch, chậm hiểu nhưng Tuân Bã Đậu có thể nhận ra Kiều Nguyệt Nga đã bắt đầu dao động.
Quả thật là Kiều Nguyệt Nga đang phân vân xem có nên tới chỗ Ngô Chí Kiên hay không.
Điện thoại của Tuân Bã Đậu reo.
Là má Kiều Trinh gọi tới.
"Alo"
Tuân Bã Đậu nhanh chóng bắt máy.
Ở đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một tú ông ái nam ái nữ: "Cậu đã tới nhà Nguyệt Nga chưa?"
"Tôi đang đứng nói chuyện với cô ấy đây"
"Cậu có thể đưa máy cho tôi nói chuyện với Nguyệt Nga một chút được không?"
Theo phản xạ, Tuân Bã Đậu ngước lên nhìn Kiều Nguyệt Nga, rồi đưa điện thoại cho cô: "Má Kiều Trinh muốn gặp cô"
Kiều Nguyệt Nga nghe máy.
Không biết bên kia má Kiều Trinh nói gì, nhưng Tuân Bã Đậu chỉ nghe thấy Kiều Nguyệt Nga một điêu vâng hai điều dạ vô cùng ngoan ngoãn.
Kết thúc cuộc điện thoại, Kiều Nguyệt Nga đưa trả máy cho Tuân Bã Đậu.
Cô nhìn anh ta nói với vẻ chán ghét: "Chờ tôi năm phút"
Dù Kiều Nguyệt Nga hẹn năm phút, nhưng Tuân Bã Đậu đã đứng ngoài cửa chờ cô lâu rất lâu.
Hơn 30 phút đồng hồ dài đăng đẳng đã trôi qua mà vẫn chưa thấy mặt mũi Kiều Nguyệt Nga đâu, Tuân Bã Đậu sốt ruột đang định giơ tay bấm chuông cửa thì bất thình lình cánh cửa mở ra.
Tuân Bã Đậu giật nảy mình như đỉa phải vôi.
Sau 30 phút, dường như Kiều Nguyệt Nga đã biến hình từ một nàng lọ lem nhếch nhác thành nàng công chúa xinh đẹp.
Dù biết Kiều Nguyệt Nga rất xinh đẹp nhưng Tuân Bã Đậu vẫn không khỏi ngỡ ngàng trước sắc vóc diễm lệ của cô.
Thấy bộ dạng của Tuân Bã Đậu quá tức cười, Kiều Nguyệt Nga không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Tuân Bã Đậu gãi đầu gãi tai vẻ ngượng ngùng.
Anh ta không có kinh nghiệm đối phó