Chúng Thanh Phong nhìn Trương Mỹ Vân chäm chằm trong một lúc.
Cô không biết anh đang nghĩ gì trong đầu, nhưng cô có thể thấy một tia lạnh lẽo ánh lên trong mắt anh.
"Anh không muốn nói chuyện về ông ta"
Chúng Thanh Phong nói bằng giọng khàn đặc trong họng.
"Nếu anh cứ giữ mãi trong lòng, nó sẽ trở thành vết thương chẳng bao giờ có thể chữa lành"
Trương Mỹ Vân thì thầm.
Chúng Thanh Phong cố giữ cho đầu óc mình được tỉnh táo bảng cách hỏi Trương Mỹ Vân: "Ai đã nói cho em biết về ông ta? "Việc ai nói có quan trọng không?"
Rồi trước khi Trương Mỹ Vân có bất cứ ý niệm mơ hồ nào về ý định của Chúng Thanh Phong, anh thả cái ly xuống sàn làm rượu brandy bản tung tóe và với tới cô.
Ly rượu của Trương Mỹ Vân cũng rơi xuống khi hai bàn tay Chúng Thanh Phong siết lại trên hai cánh tay cô, lôi cô khiến cô nằm ngả ra trên lòng anh.
"Thanh Phong!"
Sửng sốt trước hành động bất ngờ của anh, đôi mắt cô như hai hồ nước màu hổ phách nhìn trân trân vào đôi mắt long lanh nheo lại thành hai khe hẹp của anh.
Gương mặt Chúng Thanh Phong đỏ lên vì rượu và một thứ gì đó khác.
Một mạch máu phập phồng trên cổ áo sơ mi để hở của anh, và đôi tay anh siết lại như hai gọng kìm trên cánh tay cô.
Chúng Thanh Phong mở miệng định nói thêm, nhưng rồi lại ngập ngừng và cau mày nhìn Trương Mỹ Vân.
Tim cô như nhảy ra khỏi lồng ngực trước cái nhìn chằm chằm của anh.
Được khuyến khích bởi thứ mà Trương Mỹ Vân nghĩ là mình đã nhìn thấy trong mắt Chúng Thanh Phong, bàn tay cô đặt trên bờ vai rộng của anh, trong khi bàn tay anh tự động tìm kiếm vòng eo thon của cô.
Đôi mắt anh nhìn thẳng vào mắt cô.
Cảm giác nóng bỏng rạo rực đang bùng lên giữa họ khiến việc nói chuyện càng lúc càng khó khăn, cổ họng cô thít chặt.
Bàn tay Trương Mỹ Vân tự động miết dọc theo vai Chúng Thanh Phong, tận hưởng cảm giác được chạm vào những bắp thịt rắn chắc qua chiếc áo sơ mi.
Chúng Thanh Phong nhìn Trương Mỹ Vân một lúc lâu mà không nói gì, đôi mắt anh bồn chồn, căng thẳng.
"Em đã thiêu đốt anh"
Giọng Chúng Thanh Phong nhỏ và khàn.
Trương Mỹ Vân không nói gì, nhưng cô không tỏ dấu hiệu là sẽ bỏ chạy.
Mắt cô giao với ánh mắt anh, và cô nín thở.
"Da thịt anh đau đớn và nhức nhối vì sự giày vò dai đẳng chẳng khác nào những đòn tra tấn dưới địa ngục.
Ngoài cơ thể em, chẳng thứ gì có thể chấm dứt cực hình ấy.
Nhưng anh sẽ không làm em tổn thương hay hoảng sợ.
Thế nên em hãy chạy ngay đi, trong khi vẫn còn cơ hội"
Chúng Thanh Phong thành thật cảnh cáo.
"Em không sợ anh, Thanh Phong"
Trương Mỹ Vân thì thầm rất khẽ khàng, và lời cô nói không thật lòng cho lắm.
Mặc dù cô không sợ người đàn ông này, nhưng cô sợ niềm khao khát mãnh liệt mà anh đang cố kìm giữ bảng một sợi dây quá đỗi mỏng manh.
Cô sợ những gì có thể xảy ra khi sợi dây căng như dây cung ấy bị đứt.
"Em không sợ ư?"
Trương Mỹ Vân lắc đầu.
Đôi mắt Chúng Thanh Phong tối lại vì ham muốn nhưng vẫn lóe lên những tia sáng dữ dội, và chúng hướng thẳng xuống môi Trương Mỹ Vân.
"Vậy thì thử hôn anh xem nào"
Lời chế nhạo ấy bị hơi thở dồn dập làm cho đứt quãng.
Trương Mỹ Vân cảm thấy nghẹt thở và cô do dự trong một thoáng.
Cô biết anh đã là của mình.
Cô chỉ cần ghé lại gần và tiếp nhận thử thách của anh.
Rướn người về phía Chúng Thanh Phong, Trương Mỹ Vân choàng hai tay quanh cổ anh.
Đôi mắt cô văn không rời mắt anh, ánh mắt chăm chú như thể cô sẽ khác ghi hình ảnh của anh vào trong ký ức trọn đời.
Chỉ đến khi miệng họ chạm vào nhau, mí mắt cô mới nhắm lại.
Đôi môi Chúng Thanh Phong ấm áp và mềm mại không ngờ.
Lúc đầu anh ngồi yên, để Trương Mỹ Vân cảm nhận sức nóng mãnh liệt đang dâng lên khi miệng họ chạm vào nhau.
Rồi bàn tay anh luôn quanh eo cô, kéo cô lại gần hơn.
Trương Mỹ Vân thì thầm gọi tên Chúng Thanh Phong ngay cả khi bị ép sát vào ngực anh và anh hé môi phủ trọn môi cô.
Bàn tay anh đặt sau đầu cô, khẽ nghiêng nó sang một bên để dễ dàng chiếm đoạt miệng cô hơn.
Môi cô đã tách ra từ lúc nào, lưỡi anh luồn vào bên trong, lấp