Trương Mỹ Vân cảm thấy dường như Chúng Thanh Phong đang chuẩn bị cúi xuống để hôn cô thì chuông điện thoại reo.
Hai người vẫn mắt đối mắt nhìn nhau không chớp.
Tiếng chuông điện thoại vẫn cứ reo.
"Em...có điện thoại...!
Trương Mỹ Vân nói, thăm dò ý tứ của Chúng Thanh Phong.
Anh gật gật đầu.
"Em nghe điện đi"
Trương Mỹ Vân nuối tiếc, đứng dậy đi vào phòng ngủ lấy điện thoại.
Màn hình hiển thị người gọi đến là Lại Minh Nguyệt.
Vừa gạt nút nghe, Trương Mỹ Vân vừa làu bàu.
"Mày thật biết chọn lúc đế gọi đấy"
"Sao? Có gì hot?"
ở đầu dây bên kia vang lên giọng nói đầy háo hức của Lại Minh Nguyệt.
Trương Mỹ Vân nói lảng sang chuyện khác.
"Gọi tao có việc gì không?"
"Tao có người bạn xã hội "
"Rồi sao?"
"Bạn tao bảo có thể giải quyết vụ bà cháu lão Đức lấy tiền về cho mày"
Vừa nghe Lại Minh Nguyệt nhắc tới hai từ "xã hội"
và "giải quyết", Trương Mỹ Vân đã nổi cả da gà.
Cô vội vàng ngăn lại.
"Thôi, thôi, thôi...!
nghĩ cách khác đi.
Tao không muốn dây vào xã hội đen đâu"
"Mày yên tâm, dịch vụ đòi nợ bây giờ văn minh lảm, không ai người ta đánh đấm chém giết nữa đầu..."
"Nhưng vấn đề là tao đưa thẻ cho bà Hằng một cách tự nguyện và không có giấy tờ gì hết"
"Thằng Thẩm Toàn Đức đấy tốt nhất là trốn cho thật kĩ vào, đừng để tao bắt gặp.
Bằng không tao sẽ cào nát mặt nó ra"
Vô thức Trương Mỹ Vân giơ ngón tay cái lên giống như nút like trên facebook, nhưng chợt nhận ra Lại Minh Nguyệt ở phía bên kia điện thoại không nhìn thấy được nên cô kết luận.
"Bạn tốt!"
Hai người buôn với nhau thêm vài câu nữa thì cúp máy.
Vừa rồi nếu như không có cuộc điện thoại "phá đám"
của Lại Minh Nguyệt thì Trương Mỹ Vân và Chúng Thanh Phong đã có nụ hôn đầu tiên rôi không? Cứ tưởng tượng tới nụ hôn hụt đó là Mỹ Vân lại đau lòng, không thôi trách móc Minh Nguyệt.
Để tránh khỏi việc ngượng ngùng, Trương Mỹ Vân và Chúng Thanh Phong chọn cách "mất trí nhớ".
Coi như chưa từng có việc