Trương Mỹ Vân được Chúng Thanh Phong đưa về phòng riêng của mình.
Vừa bước vào phòng, cô nhìn anh nói một cách hết sức chân thành.
"Cảm ơn anh đã ra mặt đòi lại công bằng cho em"
"Đồ ngốc! Em không cần phải cảm ơn.
Đó là nghĩa vụ và trách nhiệm của anh"
Chúng Thanh Phong dịu dàng xoa đầu Trương Mỹ Vân.
"Anh biết thân phận thật sự của hai người đó rồi phải không?"
Trương Mỹ Vân tránh nhắc tên bố và chị gái một cách trực tiếp.
"Trong hồ sơ lý lịch của em có tên tuổi và ảnh của họ"
Chúng Thanh Phong đáp.
Trương Mỹ Vân cảm thấy mình cân giải thích một chút với Chúng Thanh Phong về hoàn cảnh, cũng như mối quan hệ của bản thân với các thành viên trong gia đình.
Mọi điều cô kể hoàn toàn trùng khớp với những thông tin mà trợ lý Võ Quế Sơn của Chúng Thanh Phong thu thập được.
Đột nhiên Trương Mỹ Vân ngước lên nhìn Chúng Thanh Phong, đưa ra một lời yêu cầu.
"Anh có thể hứa với em một điều được không?"
"Em nói đi!"
"Sau này dù chúng ta không còn sống chung với nhau nữa, nhưng cả anh và em đều phải đảm bảo mang tới cho con một môi trường sống đầy đủ tình yêu thương và hạnh phúc?"
"Đó cũng là điều anh mong muốn"
Nghe được những lời này của Chúng Thanh Phong, trong lòng Trương Mỹ Vân nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Mặc dù trong thâm tâm cô luôn biết anh là một người đàn ông tử tế, được giáo dục đàng hoàng, nhân cách tốt.
Chắc chắn sau này anh sẽ là một ông bố tuyệt vời.
"Ở đây em cứ tự nhiên, coi như nhà của mình nhé?"
Trương Mỹ Vân gật đầu.
Cô đưa mắt quan sát một lượt, dễ dàng nhận thấy ngoài chiếc giường cỡ lớn và tủ đựng quần áo ra thì hầu như căn phòng không có đồ vật nào khác.
"Anh thật sự sống đơn giản quá mức tưởng tượng của em luôn"
Trương Mỹ Vân thốt lên đầy kinh ngạc.
Chúng Thanh Phong đứng dựa lưng vào tường, hai tay đút túi quần quan sát Trương Mỹ Vân mở cửa đi ra ngoài ngắm nghía ban công.
Anh hỏi "Chắc em thấy anh vô vị lắm nhỉ?"
"Vô vị được bằng một phần của anh thì chính là niềm ao ước của bao người đó ạ"
Trương Mỹ Vân